Chương 4

Trên đường đi đến đồn Cảnh sát, bọn họ cũng rất yên lặng.

Vẻ mặt vô cùng bình thản.

Bố thậm chí còn dừng xe lại bên đường, đến cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc lá.

Mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt không hề có chút buồn bã nào như tôi mong đợi.

Tôi nghĩ rằng, nếu tôi chết đi, có lẽ sẽ có người vì tôi mà khóc một tràng…

Đáng tiếc…

Anh tôi bình tĩnh lái xe đến đồn cảnh sát.

Bên ngoài nhà xác, nhân viên công tác dặn dò: “Người đã chết được hơn mười ngày, thi thể đang phân hủy ở nhiều mức độ khác nhau. Người nhà xin hãy chuẩn bị tinh thần…”

Mẹ tôi chợt cười ồ lên: “Đồng chí cảnh sát, ông đùa à, thi thể trong đó sao có thể là con gái tôi được!”

Nhân viên công tác nhìn bà với ánh mắt kỳ lạ.

Tuy nhiên, giây phút vừa bước vào nhà xác, mẹ tôi không còn nhấc nổi chân lên nữa.

“Chắc chắn không phải nó! Nó nghịch ngợm như vậy, chắc nó chỉ dở trò hù dọa chúng ta thôi.”

Vẻ mặt bố tôi vô cùng bình tĩnh, chắc ông ta cũng nghĩ như vậy. Mẹ tôi gật đầu.

“Tâm địa nó độc ác như vậy! Cho dù cả nhà chúng ta có chết đi nữa, chắc chắn nó cũng không thể chết được.” Anh trai nói một cách chắc chắn.

Nhìn bọn họ, tôi không biết bây giờ mình có cảm giác gì nữa, có lẽ lòng tôi đã sớm tê dại vì đau rồi.

Anh trai là người đầu tiên bước vào nhà xác, như thể vô cùng nóng lòng muốn vạch trần “trò đùa dai” của tôi.

Vạch trần “lời nói dối” của tôi.

Sau khi nhìn thấy thi thể tôi, người anh ta cứng đờ.

Bố mẹ cũng theo vào, sau đó, không có sau đó nữa rồi.

Mẹ tôi ngất lịm đi.

Cảnh sát sơ cứu đơn giản cho bà.

Khi bà ấy tỉnh dậy, bác sĩ pháp y đang giải thích tình hình cho bố và anh trai.

“Người quá cố trước lúc ch ế t đã phải chịu ngược đãi nặng nề, trên người có nhiều dấu tích bị đánh bằng gậy và dùng điện giật.”

“Trước khi ch ết, nạn nhân đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho các người. Tôi muốn biết lúc đó các người đang ở đâu, đang làm gì?

Người nhà họ Chu không ai lên tiếng.

Bởi vì ngày hôm đó, bọn họ đang cùng với “bảo bối” của bọn họ - Chu Tiếu Tiếu bận ra ngoài, bận ngồi máy bay, làm sao còn tâm trạng mà bắt điện thoại của tôi?

Mẹ tôi lại bất tỉnh lần nữa, bà được đưa đến bệnh viện.

Sau khi tỉnh dậy, bà chạy ra khỏi bệnh viện, quay trở về căn phòng nhỏ từng thuộc về tôi trước kia.

Nhưng giờ đây nó đã trở thành phòng piano của Chu Tiếu Tiếu.

Bà sững sờ một lúc, sau đó dường như nhớ đến điều gì, vội lao xuống dưới lầu lục lọi trong nhà kho chứa đồ.

Dì giúp việc nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới hỏi: “Bà chủ, bà đang tìm gì vậy?”

“Đồ của Sam Sam đâu? Tôi nhớ là con bé có một chiếc hộp đựng đồ ở đây!”

Dì giúp việc có chút khó xử: “Bà chủ, bà quên rồi à? Mấy ngày trước vừa cắt đứt quan hệ với tiểu thư Sam Sam, bà liền yêu cầu vứt hết chúng đi rồi.”

“Vứt hết rồi?” Mẹ tôi như người mất hồn

“Vứt đi đâu rồi? Mau tìm về đây cho tôi!”

“Không tìm về được nữa rồi!”

“Không tìm về được nữa? Sao lại không tìm về được nữa?”

Mẹ tôi ngơ ngác nhìn dì giúp việc.

Dì giúp việc tỏ vẻ bối rối: “Cũng đã ba ngày rồi, tôi không biết xe chở rác đem chúng vứt đi đâu. Có lẽ đã được người thu gom rác nhặt đi bán. Có lẽ chúng đã vào thùng rác tái chế và biến thành phế phẩm… Tôi không tìm về được nữa, quá muộn rồi..”

“Không tìm về được nữa, quá muộn rồi…”

Mẹ tôi lẩm bẩm những lời này, chợt cười, rồi lại khóc.

Dì bảo mẫu sợ hãi đến mức vội vã gọi điện cho bố tôi.

“Chúng tôi sẽ quay về ngay...”

Bố và anh trai vẫn đang hoàn tất thủ tục lo liệu cho thi thể của tôi.

Hai người ngồi trên băng ghế dài trên hành lang, chờ cảnh sát làm thủ tục yêu cầu bồi thường.

Để đảm bảo chính xác, bác sĩ pháp y còn làm xét nghiệm ADN để xác nhận lại danh tính của tôi.

Nhìn vào bảng kết quả xét nghiệm, bọn họ nói không nên lời.

Lúc này, anh trai mới nhớ đến con chó mình đã gói ghém vứt cho người ta.

“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ đưa Tráng Tráng trở về ngay!”

Anh trai trước hết liền gọi điện cho bạn mình là Triệu Bằng, sau đó đi đến nơi bọn họ thường tụ tập.

Nhóm người quây quần bên chiếc bàn lớn.

Anh trai không có tâm trạng cùng bọn họ ăn tối nên hỏi Triệu Bằng: “Con chó của em gái tôi đâu?”

Triệu Bằng và vài người khác nhìn nhau.

Bọn họ không nói gì, anh trai sốt ruột chờ đợi.

“Là con giống Alaska đó!”

Triệu Bằng đứng dậy kéo anh ta ngồi xuống, tự tay múc cho anh ta một bát canh, múc một miếng thịt, xối nước dùng súp lên trên.

“Súp thịt chó, thịt chó kho, lẩu thịt chó…”