Chương 8

Chỗ cũ, phòng tụ tập cũ.

Triệu Bằng kéo ghế cho anh trai tôi ngồi.

Anh ta không nói một lời, liên tục uống.

"Gần đây trên trang web đen xuất hiện một loạt phòng biệt giam, nói về người thật và sự kiện có thật. Anh có muốn xem không?"

Triệu Bằng cố gắng xoa dịu bầu không khí.

Nghe đến ba chữ “phòng biệt giam”, ánh mắt anh tôi hơi chuyển động.

Triệu Bằng thấy anh ta có hứng thú, vội vàng kêu người bật máy chiếu lên.

Sau đó, anh tôi nhìn thấy ba người, ba người rất quen thuộc.

"Thật sự là điện giật! Chuyện này không thể dàn dựng được..."

Họ không chỉ dùng điện giật mà còn dùng video ghi lại cảnh nạn nhân không tự chủ được trong quá trình bị điện giật để kí©h thí©ɧ học viên.

Đủ loại lời nói t ụ c t ĩ u, nhưng mỗi một người đều sẽ phản kháng.

Những người trong video đương nhiên sẽ phản kháng.

Cô gái quá yếu và chỉ có thể có một tia hy vọng khi đánh vào điểm yếu của người đàn ông.

Tuy nhiên, trong quá trình phản kháng, cô đã gặp phải sự tra tấn tàn bạo chưa từng có.

Cô gái đó đã bị đá bay ra ngoài.

Thân hình gầy gò bị đá bay ra ngoài như chiếc lá rơi, đập vào tường, bật dậy rồi lại rơi xuống đất.

Tên cặn bã lại túm tóc cô và đập đầu cô xuống gạch lát sàn.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt cô đầy máu.

Máy ảnh đã quay cận cảnh cô ấy...

"Sao cô gái này trông quen quen thế?"

Tôi không biết là ai đã lẩm bẩm.

Triệu Bằng đã kịp phản ứng, vội vàng kêu người tắt máy.

"Đều cút ra khỏi đây hết cho tôi!"

Anh trai đột nhiên hét lớn, hai mắt hoàn toàn đỏ ửng.

Triệu Bằng cố ý dọn dẹp hiện trường.

Anh trai nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Con khốn! Sao mày dám đánh tao!"

Một cú đá nữa, giẫm mạnh vào lưng cô gái.

Răng rắc.

Có tiếng xương gãy rõ ràng. Cột sống của cô ấy bị gãy... Người kia sợ gây rắc rối nên đã chặn người đá lại. Người đàn ông ngủ một giấc rồi giận dữ bỏ đi.

Cô gái bị bỏ lại một mình trong phòng, không rõ sống chết. Tôi không biết đã mất bao lâu, cuối cùng cũng cử động được một tí.

Bàn tay cô duỗi ra, không biết từ lúc nào cô đã cầm chiếc điện thoại di động trên tay.

Cô lén lấy được nó từ hai kẻ cặn bã trong lúc bị đánh. Cô cố hết sức gọi nhưng không một ai bắt máy, một cuộc rồi lại một cuộc, cứ thế cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Anh ơi, em bị thương, anh có thể tới đưa em về được không?"

"Tao sẽ tới đón mày, chờ đó đi."

Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc.

Cơ thể anh tôi không ngừng run rẩy.

"Anh à, vậy em đợi anh nhé..."

Điện thoại hết pin nhưng cô gái đó vẫn cầm máy với vẻ mong đợi và tràn đầy hy vọng trên khuôn mặt.

Nhưng cuối cùng, lại không chờ được gì... Anh trai đột nhiên bật khóc.

"Tôi là c ầ m th ú chết tiệt! Tôi là một con c ầ m th ú !

"Sam Sam, anh xin lỗi… anh xin lỗi…. anh xin lỗi em!" [Lời xin lỗi muộn màng cũng giống như giẻ rách thôi anh zai à] (Nhắn nhủ từ editor)

Linh hồn tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?