Chương 34: Lệ Đào ngủ thϊếp đi rồi...

Thành tích bên trong lớp học của đám phú nhị đại này cơ hồ mỗi người đều là một chiến sĩ đội sổ, học dốt chiến đấu với học đần.

Nhưng bọn họ không cho là nhục, ngược lại còn thấy vinh.

Nếu có học sinh thành tích tốt muốn khuyên bảo bọn họ, bọn họ sau khi nghe được, liền sẽ ra vẻ bất đắc dĩ mà nói: Nhà tôi đã có nhiều tiền như vậy, tôi đây lại còn học tập tốt nữa vậy thì các cậu phải làm sao!

Bạn nói nên giận hay không giận bây giờ!!!

Mặc dù làm người ta chướng mắt nhưng cũng không làm gì được.

Lâm Nhuế đến mí mắt cũng không nâng, giống như không nghe thấy gì hết.

Lệ Đào có chút hậm hực, nhìn là biết cậu không vui.

Cậu rầm rì hai tiếng, sau đó liền bò trên bàn bắt đầu ngủ.

Thời điểm Lý Anh Tri đi vào lớp, nhìn thấy đồng chí Lệ Đào phía cuối lớp đang ngủ đến kinh thiên động địa, cô khẽ nhíu mày.

Sau đó, đôi mắt của Lý Anh Tri rơi vào Lâm Nhuế bên cạnh Lệ Đào.

Một cảm giác bất ngờ lóe lên trong đôi mắt cô.

Cô vốn dĩ không muốn thu nhận học sinh này.

Thế nhưng hiệu trưởng của trường vẫn một mực nhét cô qua đây, còn nói chỉ thấy yên tâm nhất đối với cô.

Hiệu trưởng còn nói rằng khi xếp hạng các kỳ thi thống nhất được thực hiện, bảng xếp hạng của hai học sinh này có thể không được tính.

Như vậy, cô không phải lo lắng về việc giảm điểm trung bình của lớp.

Lý Anh Tri tuy rằng ngày thường cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa cũng rất chướng mắt hai vị học sinh con nhà giàu này.

Nhưng cô lại là điển hình của khẩu xà tâm phật.

Nếu không cho học sinh tham dự bảng xếp hạng, điều đó có làm tổn thương lòng tự trọng của chúng hay không?

Cuối cùng, cô nói với hiệu trưởng rằng cô sẽ dạy trong một năm, sau đó xem xét tình hình học tập của họ trong một năm này rồi tính tiếp.

Lúc này mới tạm thời chấp nhận Lệ Đào cùng Lâm Nhuế.

Việc Lệ Đào đang ngủ ngon lành trong lớp, Lý Anh Tri cũng đã dự kiến được.

Tuy nhiên, Lâm Nhuế, người đã cắt tóc ngắn, không trang điểm và ăn mặc cực quy củ kia lại làm Lý Anh Tri phải nhìn thêm vài lần.

Cô ôm bài thi bước vào, yêu cầu các bạn cùng lớp giới thiệu về mình.

Sau khi tự giới thiệu xong, Lý Anh Tri tiếp tục công việc của mình: "Tất cả các bạn đều là những học sinh xuất sắc của tất cả các trường trung học cơ sở. Tuy nhiên, kết quả của các kỳ thi trung học không thể đại diện cho toàn bộ, vì vậy để giáo viên của chúng tôi trong các môn học khác nhau biết trình độ thực sự của các bạn, tiết học hôm nay trước tiên sẽ làm một bài kiểm tra số học. Loan Dĩnh, Triệu Kỳ, giúp cô chuyển bài kiểm tra cho mọi người."

Loan Dĩnh là một cô gái mang mắt kính cực kỳ dịu dàng và ít nói.

Kết quả thi vào trường trung học của cô được xếp hạng đầu tiên trong lớp này, xếp thứ sáu trong tổng bảng xếp hạng.

Còn Triệu Kỳ là một cậu bạn hết sức cao lớn, cậu ta cao tận 1m85, thành tích đứng ở vị trí thứ 3, kém hơn Loan Dĩnh một chút, nhưng thành tích số học thì lại đứng đầu.

Hai người nghe Lý Anh Tri nói xong liền lập tức bắt đầu phát bài thi toán học.

Quách Dao Dao kêu rên khóc lóc: “Trời ạ, tổn thọ mất, ngày đầu tiên đi học đã kiểm tra, thật là điên rồ!"

Lâm Hiểu cười nhẹ mà không nói lời nào.

Trong lòng lại đang buồn bực muốn chết.

Chủ nhiệm Lý có phải hay không không thích cô?

Sao lại gọi Loan Dĩnh, Triệu Kỳ phát đề thay vì gọi cô chứ?

Bởi vì đây là trường cấp 3 mạnh nhất ở Cẩm Thành nên hầu hết các học sinh cũng đều là những người xuất sắc trong tất cả các trường trung học cơ sở.

Vì vậy, khi nghe nói rằng phải làm bài kiểm tra, mọi người đều khá bình tĩnh.

Chỉ có một vài người là có chút lo lắng.

Khương Linh, người vừa được bạn cùng bàn đánh thức, đột nhiên chết lặng khi nghe tới bài kiểm tra.

Khương Linh cũng là một thành viên của thần tích, bởi vì chuyến du lịch trước đó mà cô cũng vừa mới trở về Cẩm Thành vào sáng sớm hôm nay.

Vì vậy, khi Lâm Nhuế bước vào, Khương Linh vẫn còn đang ngủ bù.

Cô biết Lâm Nhuế và Lệ Đào học cùng lớp với cô và đang ngồi ở hàng sau.

Khi cô chuyển đề thi cho bạn học phía sau, Khương Linh trực tiếp thấy được một gương mặt cực kì đẹp trai.

Với mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, hàng mi dài khẽ mấp máy, Khương Linh đột nhiên cảm giác chính mình cầm bút cũng sắp không vững rồi.

“Lâm...Lâm Nhuế”