Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh không được thích cậu ấy, thích người khác đi

Bé gái cả nửa ngày cũng không nói thêm được thứ gì, chỉ bảo chú là người xấu, làm cô khóc. Bé còn nhỏ đã bị doạ như vậy, nghe không rõ nhớ không được là chuyện bình thường.

Huống hồ còn cách một bức tường.

Cố Trường An và Quý Thanh không nán lại lâu rời đi, lúc xuống lầu lại nhìn thấy con mèo đen kia, vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, giữa đêm khuya thấy được cảnh này, nói thật là có chút sợ hãi.

Quý Thanh lấy hộp thuốc đưa cho Cố Trường An một điếu: "Nếu Ngô Phương Hân có bạn trai, vậy sẽ không bị người nhà ép đi xem mắt."

Cố Trường An nhận điếu thuốc để bên mép, châm bằng bật lửa của Quý Thanh: "Điều người đi tra xét camera giám sát xem, kiểm tra những người ra vào tòa nhà số 29, nếu không có ở trong thì tìm ở ngoài."

Chuyện này tương đối kỳ lạ, Ngô Phương Hân sống một mình, không có bạn trai, nửa đêm trong nhà lại có tiếng hai người cãi nhau, cô thì hoàn toàn không biết chuyện.

Vì lúc cô trả lời vấn đề này cho Quý Thanh nghe không nói dối, chứng tỏ hết thảy đều là thật, là hàng xóm nói hươu nói vượn, cô không thức đêm, trong nhà cũng không có ai khác.

Chẳng lẽ trong phòng Ngô Phương Hân còn có một cặp tình nhân? Thích thừa dịp nửa đêm ra ngoài hoạt động? Đánh thuốc mê cô nên cô không nghe thấy cũng không nhìn thấy?

Quý Thanh rút điếu thuốc nói: "Tôi đưa cậu về."

Cố Trường An nhìn điện thoại: "Tôi phải đi gặp một người bạn, chị đưa tôi đến quảng trường Liên Phong là được."

Quý Thanh bày ra biểu tình khó xử: "Chuyện này không được đâu, vị nhà cậu nhờ tôi tự mình đưa cậu trở về, dáng vẻ anh ta lúc nói câu ấy, giống như nếu tôi không làm được, lần tới sẽ trực tiếp chạy vào trong cục đập nát phòng làm việc của tôi."

Chọc tôi hả? Cố Trường An vén mí mắt.

"Tôi thấy gia hòa vạn sự hưng." Quý Thanh nói như thật, "Nếu hai người cãi nhau bất hòa thì phạm vi ảnh hưởng cũng khá lớn, bên phía tôi cũng không tiện tìm cậu phân tích vụ án."

Cố Trường An ngậm thuốc lá vỗ tay: "Quý đội, trình độ hài hước của chị được tăng cao rồi, chúc mừng."

"..."

Quý Thanh vừa đưa Cố Trường An đến quảng trường Liên Phong liền quay đầu chạy về cục công an, đêm nay lại phải tăng ca suốt đêm, đây chính là trạng thái cuộc sống của cô bây giờ, nào còn sức lực đi tìm bạn đời, nếu tìm thì chính là đang hại người đó, cô chỉ hợp với một người ăn no, cả nhà không đói*.

*Chỉ cuộc sống độc thân, chỉ cần lo cho mình chứ không phải bận tâm những thứ khác.

Đây là khoảng thời điểm nhộn nhịp nhất của cuộc sống về đêm, quảng trường Liên Phong có rất nhiều người, gia đình có, cô đơn lẻ bóng cũng có, hết sức náo nhiệt.

Cố Trường An tìm một góc hơi yên tĩnh gọi cho Lập Xuân: "Chị hai, chị đang ở chỗ nào vậy?"

Lập Xuân nói: "Lầu hai."

Lúc Cố Trường An tìm được Lập Xuân, cô đang gian nan trả giá với bà chủ, miệng lưỡi gần như hao mòn không nói, ngay cả bộ dạng mười phần đáng yêu cũng lôi ra dùng.

Sở dĩ gian nan, mấu chốt chính là do người bán hàng là bà chủ, không phải ông chủ.

Vận may không tốt.

Cuối cùng Lập Xuân và bà chủ nhường nhau một bước, lấy một giá vừa tầm thành giao.

Lập Xuân đi một bước, trong lòng mất mát một phần. Cô bô bô với Cố Trường An, nói mua mắc, hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã trả giá thấp hơn một chút.

Cố Trường An không chút lưu tình chọc thủng tâm tư nhỏ của cô: "Trừ khi chị được cho không, còn nếu không thì dù giá có như nào thì chị cũng cảm thấy mình thiệt thòi."

Lập Xuân cau mũi một cái: "Gì chứ, vốn là..."

Cố Trường An cắt ngang cô: "Không phải chị khẩn cấp gọi tôi đến là để cùng chị mua quần áo chứ?"

"Nào có." Lập Xuân nguỵ biện, cô giấu cái túi ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Chị chỉ muốn mua cái váy, chủ yếu là mua cho bà ngoại, mua toàn thân."

Bước chân Cố Trường An bỗng ngưng lại: "Mua cho bà ngoại?"

"Đúng vậy." Lập Xuân bĩu môi, "Cũng sắp hết năm mà, chị muốn mua cho bà ngoại một bộ đồ đẹp, bà vẫn luôn mặc bộ áo đại quái đối khâm kia, mặc mùa xuân xong mặc mùa hè, mặc mùa hè xong mặc mùa đông, chẳng mặc cái gì khác."

Sau một khắc trầm mặc, Cố Trường An lấy ví da đưa thẻ cho cô, thấp giọng nói: "Xem như là một phần tâm ý của tôi."

Lập Xuân ôi: "Sao dùng tiền của cậu được, chị có mà, đủ đủ rồi."

Cố Trường An làm dáng muốn cất thẻ đi.

"Đừng đừng đừng!" Lập Xuân nhảy dựng lên cướp, "Chị đùa thôi mà, chị không có đủ, tiền của chị không nhiều, muốn mua cái chất lượng nhất cho bà nhưng mua không nổi. Chị, chuyện đó, Trường An, chị tính hỏi mượn cậu, sau này sẽ trả lại."

Cố Trường An ấn cô về lại mặt đất: "Đang ở nơi công cộng, chú ý hình tượng."

Lập Xuân ngờ nghệch ha ha đáp ừ.

Cố Trường An hỏi Lập Xuân, có phải không đủ tiền nên mới gọi cậu đến đúng không, Lập Xuân ấp úng hồi lâu, rủ cậu đi ăn kem.

Bởi vì chỉ có kem mới làm cho cậu dịu lại.

Trang phục người cao tuổi nằm ở lầu ba, mỗi lần tiến vào cửa hàng nào đó, việc đầu tiên Cố Trường An làm là kiếm chỗ ngồi, mỗi khi Lập Xuân hỏi ý kiến, cậu đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Lục Thành gọi điện thoại, Cố Trường An vừa vặn đã ăn kem xong, cậu hỏi có phải đã nói xong rồi không.

"Còn chưa thấy người đâu."

"Cho anh leo cây?"

"Chú ấy trên đường thuận tiện bắt được vài con ác quỷ, làm trễ nải thời gian."

"..."

Lục Thành nghe thấy giọng Lập Xuân, hỏi cậu sao vẫn chưa mua xong, lòng hắn ghen, khoa trương: "Lúc em đi dạo phố với anh, từ khi mới bắt đầu bước chân ra khỏi nhà đã tỏ thái độ ra mặt, đến tận lúc về nhà cũng thế."

"Còn có thể nói quá hơn nữa không?" Cố Trường An ha ha, "Lần sau em đi dạo phố với anh, em sẽ làm cháu trai anh."

Lục Thành tròng ghẹo cười nhẹ: "Anh cần cháu trai làm gì, anh chỉ cần vợ thôi."

Vành tai Cố Trường An hơi nóng: "Đủ rồi, cúp máy."

Lục Thành gọi người lại: "Em không hỏi tại sao anh gọi điện cho em à?"

"Nhớ em chứ gì."

Cố Trường An cười nói xong liền cúp máy, đừng nói vành tai, cả mặt cũng đều nóng. Cậu đẩy đẩy kính, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn Lập Xuân lựa đồ cho bà ngoại.

Lập Xuân mua xong áo len cho bà ngoại, tò mò đến trước mặt Cố Trường An hỏi: "Lục Thành đâu?"

Cố Trường An gửi tin nhắn trước mặt cô: "Anh ấy có việc."

Lập Xuân nhìn nội dung trong tin nhắn, miệng bị nhét đầy cơm chó, cô qua loa nuốt xuống, thán phục nói: "Wow, đến cả Lục Thành mà cũng dùng meme, sức mạnh của tình yêu quả thật rất vĩ đại."

Cố Trường An nói: "Tôi dùng thì không ngạc nhiên?"

Lập Xuân nói không giống nhau: "Cậu vốn đã có tiềm năng trêu đùa, nhưng Lục Thành lại là nam thần."

Cố Trường An không nói một lời lướt qua cô đi về phía trước.

Lập Xuân chạy chậm đuổi theo, xun xoe nói: "Cậu cũng là nam thần, nam thần của nam thần."

Về sau Cố Trường An đều dùng thân phận anh trai đi cùng Lập Xuân, dù cho tuổi cô còn lớn hơn cả mình, nhưng trong lòng cậu cô vẫn còn là một em gái nhỏ, một em gái nhỏ chưa trưởng thành.

Lập Xuân dạo quanh tầng ba, mua cả bộ cho bà ngoại, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Cố Trường An vỗ nhẹ khoảng trống bên cạnh.

Lập Xuân cười hì hì ngồi sang: "Sao thế? Muốn thì thầm với chị chuyện gì à?"

Cố Trường An kể với cô về chuyện quái dị ở nhà Ngô Phương Hân lúc nửa đêm.

Lập Xuân nghe xong không có cảm giác gì: "Không phải chỉ là một người đóng hai vai thôi sao, cái này trên truyền hình có đầy."

Cố Trường An đột nhiên ngẩng đầu: "Chị nói cái gì?"

"Chị nói là một người đóng hai vai, để chị làm cho cậu xem thử nhé." Lập Xuân ho khan hai tiếng hắng giọng, yểu điệu nói, "Đêm nay ăn gì đây ta?"

Cô chống nạnh, tay chỉ vào không khí, dùng giọng mũi mang theo vài phần rống giận và chán ghét: "Ăn ăn ăn, cô chỉ biết có ăn thôi, trừ ăn ra cô còn biết cái gì?"

Lập Xuân tức khắc quay trở về tông giọng yểu điệu, oan ức nói: "Em ăn thì có sao? Không ăn thì chết đói à?"

"Phiền phức, cút!"

Lập Xuân khôi phục lại giọng ban đầu, dương dương tự đắc nháy mắt: "Tèn tén ten tèn ten, biểu diễn kết thúc."

Cố Trường An nhìn Lập Xuân diễn liền một mạch, lúc thường chắc cũng không ít lần chơi như vậy quá. Cậu lấy kính xuống xoa bóp mũi: "Đương sự không biết chuyện."

"Hả, không biết á?" Biểu tình trên mặt Lập Xuân thay đổi trong nháy mắt, cô dịch dịch về người Cố Trường An, "Cậu không bổ sung thì chỉ là một diễn tinh hằng ngày, cậu vừa bổ sung là lập tức thành phim thần quái luôn, tóc gáy của chị cũng dựng lên."

Cố Trường An đeo kính lại, lấy tart trứng trong túi bắt đầu ăn.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Lập Xuân trí tưởng tượng phong phú: "Liệu có phải là... nhân cách phân liệt không?"

Cố Trường An vừa ăn vừa nghe Lập Xuân đưa lời bay xa.

"Một người phụ nữ một thân một mình dốc sức làm việc ở chỗ làm, muốn leo lên vị trí cao một chút thì càng phải nỗ lực dũng cảm hơn so với đàn ông, cũng phải chịu đựng rất nhiều. Người nhà lại không chống đỡ sau lưng, buộc cô xem mắt thúc cô kết hôn, cứ có thì đi. Lúc mệt mỏi cô cũng muốn có một bờ vai để dựa vào, thế nhưng trời không chiều lòng người, đã xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng đời sống tình cảm vẫn trống rỗng như trước. Chẳng những trong quá trình gặp mặt bị đối phương kén cá chọn canh như hàng hoá, còn phải chịu đựng áp lực trong nhà, lòng nhất định sẽ ấm ức, ấm ức đến phát điên, vậy nên cô phân liệt ra một người bạn trai."

Lập Xuân nhất kinh nhất sạ: "Đúng, chính là như vậy, chị thực sự quá là thông minh!"

Cố Trường An đau tai, cậu nhíu mày đưa ra nghi vấn: "Vậy tại sao lại là hai giọng nói? Một mắng một khóc?"

"Ngoại trừ chia ra một người bạn trai còn chia ra một cái tính cách khác với mình? Ví như bản thân sống nội tâm, kiềm nén, đã quen mang lớp vỏ một người phụ nữ mạnh mẽ đến nỗi không thể cởi ra. Nên phân liệt ra một cô gái nhỏ yếu đuối, sẽ khóc sẽ cười." Hai tay Lập Xuân chống cằm nhìn người qua lại, "Còn có khả năng khác là hít phải yêu khí, cơ thể hỏng mất, hoặc là có một con yêu quái thích diễn kịch ngụ trong cơ thể cô ấy."

Cô tự phủ định: "Hẳn là không phải đâu, yêu quái bọn chị đều rất đơn giản thô bạo."

Cố Trường An cảm thấy suy đoán trước của Lập Xuân khá đáng tin, bây giờ giả thiết như suy đoán ấy là đúng, vậy trong cơ thể Ngô Phương Hân có một đôi tình nhân, sẽ ra ngoài lúc nửa đêm.

"Bức hôn rất đáng sợ, có thể bức người bình thường thành bất thường." Lập Xuân nói, "Chị nhớ năm ngoái trên weibo có một bài báo, một em gái trình độ học vấn cao thu nhập cũng cao, ngoại hình rất khá, kết quả bị người nhà bức hôn đến tự sát."

"Bọn mình chắc chắn không sao lý giải nổi, không kết hôn thì có làm sao, cùng lắm là chuyển tới thành phố khác, vĩnh viễn không quay về nhà. Thế giới lớn như vậy mà còn sợ không có chốn dung thân? Tại sao không thể nghĩ được thế mà phải tự sát chứ, nhưng mà chị nghĩ, nếu họ làm như vậy, nhất định là vì không thể chịu đựng nữa mà đưa ra quyết định cực đoan."

Cố Trường An nói: "Không ngờ là chị sâu sắc vậy đó."

"Chị buồn chán mà, nên từ sáng đến tối lướt mạng, xem cuộc đời, câu chuyện của người khác, càng xem nhiều càng thấy vẫn là làm yêu quái tốt hơn." Lập Xuân cầm tart trứng cắn một miếng, giọng mơ hồ nói, "Có vài bậc cha mẹ cảm thấy, con mình không có bạn trai là một cái tội, không chịu kết hôn sẽ là tội chồng thêm tội."

"Con trai cũng bị bắt cưới chứ không riêng gì con gái, dù sao cũng đều rất khốn khổ."

Cố Trường An gửi tin nhắn cho Quý Thanh bảo cô tra xem Ngô Phương Hân có tiền sử bệnh tâm thần không, thuận tiện phái cảnh sát địa phương đến nhà cô dò hỏi.

Lập Xuân nuốt miếng tart trứng cuối cùng, tay chỉnh lại tóc mái: "Chị thấy mọi người nói, chết còn không sợ thì sợ cái gì. Thực ra đây là một suy nghĩ sai lầm, chết là chuyện vô cùng dễ dàng."

Cố Trường An gửi tin nhắn đi rồi ngẩng đầu, vui mừng nói: "Trưởng thành rồi."

Lập Xuân: "..."

"Chị nói như vậy không phải cho cái chết là chuyện dễ dàng, có thể động một chút là có cái suy nghĩ ấy, sống cũng tốt mà đúng không, chỉ cần cắn răng mà vượt qua." Cô đứng dậy nói, "Trường An, chị đi vệ sinh, nhớ chờ chị ha."

Lập Xuân đi vào nhà vệ sinh nữ, khi ánh mắt vô tình liếc qua thoáng thấy một bóng người quen quen, cô quay lại lối vào xác định mình không nhìn lầm, vậy nên vẫy tay một cái chào hỏi: "Bạch tiên sinh, trùng hợp quá."

Bạch Nghiêm Tu đang rửa tay ở bồn nước: "Chào cô."

Lập Xuân không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi đang cùng Trường An..."

Động tác rửa tay của Bạch Nghiêm Tu bỗng khựng lại, anh nghiêng mặt sang một bên, con ngươi đen bóng.

Lập Xuân ở trong lòng tự đánh mình, ai bảo mày không biết giữ mồm giữ miệng, cô chạy nhanh như chớp vào phòng vệ sinh.

Một lát sau, Lập Xuân lén lút ra khỏi nhà vệ sinh, bồn nước không có bóng dáng Bạch Nghiêm Tu, cô thở phào, kết quả vừa mới đi tới cửa đã thấy đối phương đứng dựa vào vách tường, dáng vẻ mười phần kiên nhẫn.

Quảng trường Liên Phong lớn như vậy, người khó tìm, Bạch Nghiêm Tu lại dứt khoát ở chỗ này chờ Lập Xuân để cô dẫn đường.

Lập Xuân đi loanh quanh, người phía sau vẫn đi theo, cô chà chà răng quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Bạch tiên sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Tôi cũng thích Trường An, còn thích cậu ấy nhiều hơn cả anh. Cậu ấy đã có người mình thích, mặc dù tôi sẽ thất vọng, nhưng càng nhiều hơn chính là chúc phúc."

Bạch Nghiêm Tu mặt không biến sắc.

Lập Xuân nói: "Anh vẫn chưa đủ thích Trường An."

Bạch Nghiêm Tu vẫn giữ tư thái kia, chỉ là chân mày cau lại.

Lập Xuân có hơi sợ sệt, cô nuốt nước bọt: "Anh không được thích cậu ấy, thích người khác đi."

Bạch Nghiêm Tu nhíu mày càng chặt.

Lập Xuân kiên trì nói: "Trường An đã cô độc từ rất lâu, vất vả lắm mới thích một người. Cậu ấy sống vui vẻ như vậy, anh hẳn nên thấy hạnh phúc đúng chứ?"

Cô liếc trộm người đàn ông một cái, nhếch mép nói: "Tôi và anh đều muốn nhìn thấy Trường An sống thật hạnh phúc, cùng chung mục đích mà."

Chân mày Bạch Nghiêm Tu cau thành chữ xuyên 川.

Lập Xuân tiếp tục nịnh hót: "Bạch tiên sinh, anh thử nhìn lại mình xem, vẻ ngoài đẹp trai, gia thế xịn xò, khí chất siêu hạng, cực kỳ có mùi vị đàn ông, chính là loại tỏa hormone theo từng bước chân, đầy đủ thiết lập của một nam chính, cớ gì phải làm nam phụ trong câu chuyện của người khác, đây còn không phải tự làm mình phiền lòng sao, đến cả tôi còn ấm ức thay anh, thật đó."

Cho nên anh hãy đi tìm người có duyên với mình đi, đừng thương nhớ người đã có chủ.

Bạch Nghiêm Tu rốt cuộc cũng không biết nên khóc hay nên cười mở miệng: "Tiểu nha đầu, cô không sợ tôi thu phục cô?"

Lập Xuân sững sờ để lộ mất nguyên hình trong vài giây, cô hoảng sợ duỗi chân lao nhanh về một hướng: "Trường An! Cứu chị với!"

_______________

Góc lải nhải của editor:

Có thể bạn chưa biết: Đây là ảnh profile của tác giả trên Tấn Giang. Mọi người có thấy giống ai không =))
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »