Chương 14

Chào mọi người, tôi béo lên rồi!

Những nốt thủy đậu trên người tôi dần dần mất đi rồi, bác sĩ nói tôi hồi phục rất nhanh, nếu cứ theo tốc độ này thì khoảng thứ hai tuần sau có thể ra ngoài rồi.

Đầu tiên trả lời câu hỏi chút, lúc nhỏ đã tiêm Vaccine phòng thủy đậu, nhưng do Vaccine không thể sản sinh ra kháng thể 100% được, mà kháng thể do sinh ra cũng có thể thất bại, vì vậy có những loại Vaccine phải tiêm chủng rất nhiều lần. Không chỉ có lúc nhỏ mới bị thủy đậu, người lớn cũng sẽ bị đó!

Vậy mà còn có người bảo tôi truyền bệnh thủy đậu cho bạn, không không không, bạn không muốn! Bị thủy đậu như sống không bằng chết ấy!!

Mấy ngày trước trên cơ thể tôi toàn nốt thủy đậu, sau lưng nổi một mảng lớn, thâm chí trong khe mông còn mọc hai nốt, tôi f*ck anh nó...

Sau khi bị cách ly, buổi tối tôi không làm sao ngủ được, cho dù bôi thuốc cũng chỉ đỡ ngứa được một lúc thôi, rõ ràng là buồn ngủ muốn chết nhưng lại ngứa đến nỗi không ngủ được, loại khó chịu đó thật khiến người ta muốn chết...

Nhưng thật đáng mừng là trên mặt lại không bị mọc một nốt thủy đậu nào! Sau khi ra ngoài vẫn là một miếng đậu phụ núng na núng nính!

Hình như chưa giới thiệu tình hình của An, cũng chính là ủy viên ban tổ chức.

Anh ta quả thật là cái người đẹp trai nhất bức ảnh trong vòng bạn bè kia.

Sau khi tôi vào sống ở phòng y tế của trường anh ta đã đến xin lỗi tôi, nói nếu như không tổ chức liên kết hữu nghị thì có lẽ tôi sẽ không bị dính thủy đậu, còn nói sẽ tặng tôi một lãng hoa.

Tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa, chỉ là bị thủy đậu thôi, tặng lãng hoa cái gì chứ.

Nhưng anh ta rất cố chấp, tôi vào sống ở phòng y tế của trường ngày thứ hai anh ta đã mang theo một lãng hoa đến thăm tôi rồi, chẳng qua là trong lãng hoa không phải hoa mà là hoa quả.

Tôi cứ nghĩ như vậy là xong rồi, kết quả ngày thứ ba anh ta lại đến, phía sau còn kéo theo một giương hành lí lớn.

Còn chưa đợi tôi mở miệng nói chuyện, anh ta đã nói: “Tôi cũng bị thủy đậu rồi, ở cách vách cậu.”

Tôi ngạc nhiên đến nỗi cằm cũng không khép lại nổi: “Hả?”

Lúc trước tôi hỏi anh ta đã dính thủy đậu bao giờ chưa, anh ta nói từng bị rồi, tôi mới yên tâm để anh ta đến thăm tôi.

An: “Lúc nhỏ tôi ở nhà bà nội, bà nói lúc tôi hơn hai tuổi có nổi mấy nốt thủy đậu, có lẽ là do bà tôi già rồi, trí nhớ kém đi.”

“Ừ, đúng.”

Tôi có chút ngại: “Vậy thì tốt quá, nói thật tối hôm qua tôi có chút sợ, hình như có mỗi tôi ở tầng này thôi.”

An nghe xong câu này cũng cười: “Bệnh viên luôn có những loại truyền thuyết như vậy. Hơn nữa cổng của phòng y tế nhà trường sẽ đóng vào buổi tối, nếu thật có chuyện như vậy e là chạy không thoát được.”

Tôi: “ĐM, cậu đừng dọa tôi, tối nay cậu phải đi vệ sinh cùng tôi!”

“Ha ha, được.”

Cứ như vậy, tôi và An trở thành “Người cùng bị bệnh phòng cách vách”.

Ban ngày tôi còn có thể mơ màng ngủ một chút, tuy rằng buổi tối cũng buồn ngủ, nhưng trên người sẽ ngứa vô cùng, làm sao cũng không ngủ được.

An chạy sang thức đêm với tôi mấy ngày, nếu như không phải mỗi phòng chỉ có một chiếc giường đơn thì chúng tôi đã dứt khoát ở một phòng luôn rồi, trạng thái mấy ngày nay của chúng tôi chính là buổi sáng hai người chúng tôi tự trở về phòng của mình ngủ bù, tối đến sẽ sang phòng tôi chơi game.

Trước đây tôi chưa chơi thử trò PUBG và Vương Giả Vinh Diệu, anh ta dẫn theo một người chơi gà như tôi thật quá vất vả rồi.

Có lúc anh ta cũng thấy tôi gà, nhưng từ trước tới nay cũng không nói tục. Tôi hiến xác (bị địch bắn chết) một cách dễ dàng không biết bao nhiêu lần anh ta cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Ngược lại là tôi, hiến xác xong còn mắng cả bản thân luôn (* ̄︶ ̄).

Xấu hổ quá, xấu hổ quá.

Tối hôm nay chúng tôi không chơi game nữa, bởi vì anh ta đang phải giúp giáo sư sửa đồ gì đó, tôi không có việc gì làm nên đến cập nhập đây. (Mặc dù cũng không có nội dung gì đáng kể cả.)