Chương 9

Chào mọi người, tôi không sao.

Ngày đó đi liên hoan không ngủ đủ giấc, trở về lại bị lôi kéo đi làm hoạt động, cả ngày tinh thần đều không tốt vì vậy có chút thần hồn nát thần tính. Khiến cho mọi người phải lo lắng cho tôi rồi, thật ngại quá.

Tôi tỉ mỉ phân tích lại một chút, đầu tiên tôi xin lỗi vì chuyện trước đây tôi kết luận bừa việc giường số hai là thẳng nam.

Thông qua hai ngày tỉ mỉ quan sát, hai người giường số hai và giường số một chắc chắn có vấn đề.

Sáng hôm liên hoan xong trở về trường học, hiển nhiên là giường số một cũng buồn ngủ lắm rồi, ngồi trên tàu điện đầu cứ gật gà gật gù, giường số hai nhìn thấy vậy thì kéo đầu của giường số một dựa vào vai mình, sau đó giường số hai cũng tựa vào đầu của giường số một.

Tôi ngồi đối diện nhìn hai người họ tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành.

Ngưỡng mộ.

Được rồi, đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là sau khi về đến trường thì bầu không khí giữa hai người họ biến thành màu hồng phấn rồi, ví dụ tối qua, tôi không thể trụ nổi trong kí túc xá nữa.

Ngữ điệu của bọn họ ngọt ngấy, khi nhìn nhau thì ánh mắt như bắn ra tia lửa, tôi lo lắng không khí sẽ bốc cháy, nên vội chạy ra sân vận động ngắm sao luôn.

Buổi tối bây giờ hơi lạnh rồi, những người ra sân vận động chạy bộ cũng giảm đi nhiều, đa số đều chuyển đến phòng tập gym.

Tôi đeo tai nghe đi lượn sân vận động hai vòng, rồi đem những việc đã sảy ra phân tích lại một lượt.

Bây giờ có thể xác định được rằng An chắc chắn có suy nghĩa kia với tôi, mà trước đây giường số một và giường số hai liên tục có hành động trùng khớp với suy đoán như vậy có lẽ thực sự là một sự trùng hợp.

Tối hôm đi liên hoan đó có tổng cộng mười lăm người, số một số hai chắc chắn không thể hôn tôi, trước mắt LAN có hiềm nghi lớn nhất nhưng mà cũng không thể chắc chắn.

Mà người hôn tôi và An có phải cùng là một người không thì còn phải quan sát thêm, nhưng theo tình hình trước mắt thì có khả năng là cùng một người, sau khi hôn tôi xong anh ấy không nhịn được mà gửi cho tôi một câu “Yêu tôi”, nếu không thì không thể giải thích được cái câu không đầu không đuôi này.

Tôi không xóa kết bạn với An vì cái nick này rõ ràng là nick phụ, xóa nick phụ còn có nick chính, hôm đó có lẽ não tôi hơi lơ mơ lúc đăng bài, vậy mà có thể quên mất chuyện này.

Cứ nghĩ như vậy, tôi bắt gặp LAN.

Cậu ta đang dựa vào khung thành hút thuốc.

Thực ra khi đi dạo vòng đầu tiên tôi đã phát hiện có một anh đẹp trai đứng ở bên đó rồi, nhưng ánh sáng ở sân vận động hơi tối, tôi không nhìn rõ mặt, khi đi vòng thứ hai cậu ta vẫn đứng ở đó nên tôi mới nhìn kĩ một chút.

Không thể không nói, LAN chính là thể loại mà tôi thích nhất. Nói ra thì cậu ta không đẹp bằng giường số một, thân hình cũng không đẹp bằng giường số hai nhưng tổng hợp lại thì con người cậu ta vậy mà lại đâm vào điểm mà tôi thích, thật sự lạ lùng vô cùng.

Chờ đến khi tôi phản ứng lại, tôi đã vô thức đi về phía LAN.

Có lẽ là cậu ta đang nghĩ gì đó, mãi cho đến lúc tôi đi đến trước mặt cậu ta, cậu ta mới phản ứng lại, ngón tay kẹp thuốc của cậu ta hơi run lên, nhưng cũng lập tức ổn định lại.

Trong lòng tôi cười khổ, trước đây lúc ở bên nhau tôi luôn giúp cậu ta cai thuốc, khó khăn lắm mới có chút hiệu quả thì chúng tôi lại chia tay. Bây giờ xem ra những nỗ lực trước đây của tôi là tốn công vô ích rồi.

Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy cũng không phải biện pháp hay, dù sao cũng là tôi chủ động đi đến, thế là tôi mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Ngày đó cậu lên giường tôi à?”

LAN nhíu lông mày, giống như đang hỏi tôi có ý gì vậy.

Chẳng lẽ không phải cậu ta?

Tôi chỉ có thể nói lại lần nữa: “Tôi nói, ngày đi liên hoan ấy, sau khi tôi đi ngủ cậu có từng lên giường không?”

Vẻ mặt của LAN trở nên hơi khó coi: “Không có.”

“Vậy đổi câu hỏi khác, cậu có dùng nick phụ Wechat kết bạn với tôi không?

“Không có.”

“Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Nói xong tôi quay người đi luôn.

Hình như tôi có hơi tự làm mình mất mặt thì phải.

Chúng tôi chia tay trong không vui vào cuối học kỳ trước, sau đó cũng không nói câu chia tay mà đã về nhà nghỉ lễ luôn rồi, mặc dù không xóa kết bạn Wechat của nhau nhưng cũng không nói gì thêm.

Hôm nay cậu ta cũng chỉ nói có bốn chữ.

Có lẽ gần đây đầu tôi bị trúng gió rồi, nếu cậu ta muốn làm hòa với tôi thì cần gì phải dùng cái cách lòng vòng như này?

Vậy mà tôi lại chạy đi chấp vấn trực tiếp.

Thực sự là quá ngu ngốc.

Trước đây trong tiềm thức của tôi luôn cho rằng người hôn tôi ngày hôm đó là LAN.

Nhưng lúc chính miệng LAN phủ nhận rằng không phải cậu ta.

Tôi có hơi mắc ói.

Tôi vừa đi vừa mò điện thoại, mặc dù có mặc áo khoác nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh vô cùng, thậm chí còn hơi không cầm nổi điện thoại.

Đi được một đoạn xa, tôi dừng lại, không quan tâm là nick chính hay nick phụ nữa, tôi muốn block An.

Nghĩ đến việc người này có thể đã từng hôn tôi, tôi trực tiếp sụp đổ luôn rồi.

Nhưng không biết vì sao điện thoại lại luôn không có phản ứng.

Tôi không biết hiện giờ tâm tình mình là gì, buồn bực, ghét bỏ, hối hận,... tất cả đều hiện lên trong đầu tôi.

Khi tôi suýt nữa vứt cái điện thoại đi thì có một đôi bàn tay giữ tôi lại.

Rất ấm áp.

Một âm thanh quen thuộc nói nhẹ vào tai tôi: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, được không?”

Tôi đột nhiên ấm ức đến muốn khóc.