Quyển 1 - Chương 1.1: Hạ Dược Về Sau Bị Vai Chính Công Mang Vào Phòng Vệ Sinh

"Túc chủ xin chú ý, còn có 3 phút, vai chính công liền sẽ rời khỏi quầy bar, hãy mau chóng sắp xếp thời gian hạ dược."

"Biết biết." Ninh Chiêu núp ở trong góc của hộp đêm, một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi uống rượu một mình ở cạnh quầy bar, tự tin nói: "Nhiệm vụ đơn giản như vậy, đúng là dễ như trở bàn tay rồi.”

Thiết lập ở thế giới này đại khái chính là, bá đạo tổng giám đốc công vốn là hẹn bạn của mình tới hộp đêm bàn chuyện làm ăn, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người tới, cho nên uống xong một ly rượu liền chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ được trong rượu lại bị người lén lút bỏ vào xuân dược, khiến hắn không thể không thất tha thất thểu đi tìm nhà vệ sinh, trên đường lại vô tình gặp phải vai chính thụ là nhân viên tạp vụ, cuối cùng cường thủ hào đoạt, bày ra quá trình ngươi truy ta trốn, ngược luyến tình thâm, tổn thương lẫn nhau.

Thân phận của Ninh Chiêu lần này cũng liền chính là người qua đường bởi vì gặp sắc khởi ý mà vụиɠ ŧяộʍ hạ dược, cuối cùng lại biến thành may áo cưới cho người khác.

Cho nên chỉ cần chờ bỏ thuốc xong, cậu liền đã có thể ung dung rời đi, tiếp tục hưởng thụ cảm giác an nhàn lúc về hưu của mình.

"Sầm ca, trong góc có một con mèo nhỏ cứ nhìn anh chằm chằm, rất đáng yêu.” Chàng trai pha rượu một bên lau chén rượu, một bên cũng đã nhẹ giọng trêu đùa: "Ngược lại người bạn anh đợi cũng không tới, chi bằng cứ đem mèo con đáng thương kia mang về đi.”

Vai chính công Sầm Bắc Lân đong đưa chén rượu, trong nháy mắt liếc qua góc khuất ở đằng xa.

Chỉ thấy, thiếu niên trong góc có một khuôn mặt xinh đẹp, mặc một bộ áo liền mũ màu đen có kiểu cách đơn giản, phối với một chiếc quần jean màu xanh nhạt, cùng đám người ăn mặc to gan, phóng túng ở xung quanh lộ ra không hợp nhau.

Thế nhưng, dù là ngồi trong xó xỉnh, cậu vẫn có thể khiến cho người xung quanh quăng tới ánh mắt hứng thú.

Cậu co quắp núp ở trong chỗ ngồi, khi có người tới gần bắt chuyện, cậu liền sẽ khẩn trương lùi về sau, đỏ mặt, liều mạng khoát tay, đại khái là giải thích gì đó, khiến đối phương có chút thất vọng bưng rượu rời đi.

"Tôi biết cậu ta, Ninh Chiêu, em trai của Ninh Phỉ." Sầm Bắc Lân hầu kết nhấp nhô một chút: "Cũng chính là tổng giám đốc của công ty sinh vật, người máy vừa lên sàn chính khoáng hai tháng trước tại New York. Khi đó, trên bàn công tác của hắn cũng đều là ảnh chụp chung với em trai của mình."

"Thậm chí đi công tác nửa tháng đều phải mang theo bên người, còn để thám tử tư gửi ảnh chụp lén mỗi ngày của em trai..."

"Nhưng đây vẫn là lần thứ nhất tôi gặp được chính chủ, quả nhiên, so với trong ảnh chụp còn đẹp hơn rất nhiều. Nhưng mà, nếu Ninh Phỉ biết em trai bảo bối của hắn xuất hiện ở đây, đoán chừng sẽ tức giận đến phát điên."

Hắn khẽ cười một tiếng: "Tốt xấu gì đã hợp tác nhiều lần như vậy, cũng không thể làm như không thấy, để tôi tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện cho Ninh Phỉ, cậu nhớ giúp tôi nhìn chằm chằm cậu ấy."

Người đàn ông đặt chén rượu xuống, quay người đi về hướng phòng vệ sinh.

"Hắn đi!" Âm thanh của Ninh Chiêu ép tới thật thấp, đặt xuống ly rượu trong tay, vòng qua đám người đang điên cuồng nhảy múa kia, nhanh chóng chạy đến bên ly rượu mà vai chính công lưu lại, nhưng khi sắp đến gần, bước chân lại bắt đầu chậm lại.

Vốn dĩ đang đứng ở gần đó chậm rãi lau dụng cụ pha rượu, tựa hồ là muốn lấy gì đó, nhân viên pha rượu lại đột nhiên nghiêng người, đi đến trước tủ kính sát tường.

Ninh Chiêu thả lỏng một hơi, nhân cơ hội này, vội vã tiến đến cạnh quầy ba, đem chất bột màu trắng đã chuẩn bị sẵn ở trong tay đổ hết vào trong ly rượu, lại cẩn thận lung lay, khiến thuốc bột dung nhập vào trong ly Cocktail mang màu sắc hoa hồng này.

Sẽ không bị phát hiện đâu, đúng không?

Ninh Chiêu không xác định nghĩ, nhìn thấy nhân viên sắp quay trở lại, cậu liền nhanh chóng lùi ra một khoảng cách, ngồi lên một băng ghế khác của quầy bar, chờ vai chính công trở về uống xong ly Cocktail đã được tăng thêm "nguyên liệu" này.

Sầm Bắc Lân quay trở lại trong sảnh, ánh mắt hững hờ đảo qua, rơi vào trên xó xỉnh không có một bóng người. Ngay sau đó, theo bản năng lại cấp tốc nhìn về phía nhân viên pha rượu, cho đến khi nhìn thấy được ở bên cạnh quầy bar, có một bóng người quen thuộc đang ngồi, ánh mắt lăng lệ mới dần dần hoà hoãn lại.

Hắn trở lại vị trí vừa rồi, cầm lấy chiếc áo khoác đang đặt ở một bên, vốn định rời đi, lại thấy nhân viên pha rượu cười tủm tỉm hỏi: "Không định uống hết ly rượu này sao? Đừng phụ tâm ý cho mèo con nha."

Sầm Bắc Lân hơi nhíu mày, nhìn sang bên cạnh, cùng ánh mắt khẩn trương của Ninh Chiêu vừa vặn va vào nhau. Chỉ thấy, ánh mắt đối phương ướt nhẹp, giống con nai con bị hoảng sợ, hoảng hốt dời mắt.

"Vừa rồi vai chính công đang nhìn tôi à?" Ninh Chiêu vội vã ở trong lòng giao lưu với hệ thống.

"Túc chủ xin bình tĩnh." Hệ thống an ủi: "Ngũ giác của vai chính đều rất nhạy bén, ngài ngồi rất gần, lại một mực nhìn hắn, bị phát hiện cũng là chuyện dễ hiểu."

Ninh Chiêu lặng lẽ liếc mắt, lại phát hiện vai chính công hơi ngước đầu, hầu kết nhấp nhô, đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch.

"Kịch bản hạ dược đã thông qua, bây giờ chỉ cần theo đuôi vai chính công tới nhà vệ sinh, sau đó phát hiện vai chính công cùng vai chính thụ đang ân ái với nhau, ngài lại buồn bã rời đi là được." Hệ thống tràn ngập hy vọng nói.

"Tiếp đó, chúng ta liền đã có thể tiếp tục ở lại thế giới này, thỏa thích chơi đùa!"

Ninh Chiêu cũng là tinh thần hơi rung động, nhìn thấy vai chính công đi hướng nhà vệ sinh, cậu liền không chút do dự đi theo.

Đám người vui đùa ầm ĩ bên cạnh không ngừng giảm bớt, bước lên hành lang an tĩnh, Ninh Chiêu liền duy trì khoảng cách không gần không xa để đi theo, đàm luận với hệ thống: "Hiệu quả của thuốc có nhanh như vậy sao? Sao tôi lại có cảm thấy vai chính công không có phản ứng gì hết vậy?"

"Ta đã nghiên cứu kịch bản rồi, trước khi gặp được vai chính thụ, vai chính công sẽ có thể chịu đựng được tác dụng của loại thuốc này. Cho dù pháo hôi có trần trụi không mặc quần áo lao tới, hắn cũng đều có thể từ chối."

"Nhưng mà chỉ cần gặp phải vai chính thụ, dược hiệu liền sẽ rất linh tính mà mất đi khống chế." Hệ thống tự tin giảng giải.

"Nếu không tin, ngài liền tự tăng thêm kịch bản cho mình, đi dụ hoặc vai chính công thử đi, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự đem ngài đẩy ra!"

"Đương nhiên là không được rồi." Ninh Chiêu đáp lời: "Thật vất vả mới được nghỉ, ai lại rảnh rỗi đến mức để mình tăng ca chứ."

"A, vai chính thụ xuất hiện!”