Quyển 2 - Chương 1.2

Điều kỳ lạ nhất chính là toàn thân của hắn được bao bọc trong bộ quần áo thẳng tắp, trên tay thậm chí còn mang một đôi bao tay lụa màu trắng, tạo cho người khác một loại cảm giác xa lạ và kiêng dè mãnh liệt

Người đàn ông thấy người đứng bên ngoài là một cậu thiếu niên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nho nhã lễ phép hỏi: “Cậu là?”

Vị trước mặt này hẳn là Tạ Quân Kỳ mời anh tới làm gia sư cho cặp con trai sinh đôi, Ninh Triệu nở một nụ cười, vươn tay nói: “Tạ tiên sinh, tôi là Ninh Triệu lúc trước có cùng ngài nói chuyện qua điện thoại, hôm nay tới đây để làm gia sư cho Tạ Hoài Cẩn và Tạ Cầm Du.”

Tầm mắt của Tạ Quân Kỳ dừng ở những ngón tay thon dài duỗi tới nổi gân xanh lên, dần dần di chuyển tầm mắt lên trên, chậm rãi lướt qua vòng eo thon đang bị kẹp chặt bởi chiếc quần tây kia, lại đến chiếc áo sơ mi rẻ tiền có thể nhìn thấy mồ hôi trên da thịt cùng với chiếc cổ trắng nõn có một chút hồng nhẹ

Đập vào mắt hắn chính là đôi mắt nai trong trẻo và ngây thơ của Ninh Triệu, đôi môi của Tạ Quân Kỳ cong lên một cách lịch sự và nhã nhặn.

Hắn tiến lên một bước, bàn tay rộng lớn đeo găng tay trắng cầm lấy tay của Ninh Triệu: "Xin chào, thầy Ninh Triệu, không ngờ cậu lại trẻ hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng mà thật sự xin lỗi, do công ty của tôi đột nhiên gặp chút chuyện, cậu có thể tự mình đi vào gặp hai đứa con trai của tôi, bọn chúng đều đang ở trong phòng trên lầu hai."

Cách một lớp lụa mỏng mềm mại, Ninh Triệu có thể cảm nhận được bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay của anh, lòng bàn tay truyền đến sức nóng mạnh mẽ.

"Được được," Ninh Triệu rất có cảm tình với người đàn ông tao nhã lịch sự trước mặt, khuôn mặt nở một cười nói, "Tạ tiên sinh, ngài có việc thì cứ đi làm trước đi, tôi sẽ nói chuyện với các con của ngài."

Tạ Quân Kỳ gật đầu, hàm ý rõ ràng nói: “Đám cẩu tử này chỉ ham mê điện tử, mong thầy Ninh bao dung dạy bảo chúng nó.”

Sau khi tạm biệt Tạ Quân Kỳ, Ninh Triệu bước vào biệt thự, phòng khách rộng rãi mang tông màu lạnh theo phong cách của châu u, vừa nhẹ nhàng vừa sang trọng, Ninh Triệu kéo vali đứng ở cửa phòng khách, gió điều hòa mát mẻ thổi vào mặt, cuốn đi hơi nóng quanh người, Ninh Triệu vỗ vỗ hai má đã phơi nắng đến đỏ lên của mình, thoải mái híp mắt vui vẻ thở dài một tiếng.

Bởi vì Tạ Quân Kỳ trước khi rời đi cũng không có nói rõ anh ở đây với tư cách là một gia sư, Ninh Triệu do dự một chút, đặt vali cạnh ghế sofa, quay người đi về phía cầu thang bên phải, anh định lên chào hỏi học sinh của mình trước.

Đèn trên tầng hai dường như đã tắt, hành lang mờ ảo, hai bên tường có vài bức chân dung bằng đường nét trừu tượng, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh quấn lấy cổ chân rồi từ từ đi lên, khiến cho Ninh Triệu lạnh sống lưng.

"Tại sao tầng hai ở nhà của nhân vật chính trông giống như một cảnh trong phim kinh dị vậy, thật đáng sợ." Ninh Triệu đứng ở cửa hành lang, rụt cổ nói: "Ngươi, ngươi nhanh chóng xác định xem nhân vật chính đang ở phòng nào."

"Ta, để ta xem lại" Hệ thống cũng đang run rẩy nói: "Thế giới này là bối cảnh hiện đại, không phải bối cảnh thần quái gì hết, chúng, chúng ta không sợ, ngươi cứ đi về phía trước đi, chính là phòng thứ hai gần cuối bên dãy bên phải, hai nhân vật chính có mối quan hệ tốt, hai phòng ở gần nhau."

Ninh Triệu rụt rè bước lên tấm thảm lông mềm mại như mây, thậm chí bước đi nhẹ nhàng, bồn chồn, giống như một con cừu trắng thuần chủng bị lạc, rụt rè tiến về phía trước, hướng về phía sâu trong hành lang giống như cái miệng vực thẳm khổng lồ do con thú đang ngủ yên mở ra.