Chương 11: Nếu dám làm khó cô ấy, tôi sẽ gϊếŧ cậu

Giang Dữ nghiêng đầu xem phản ứng của Lâm Hài Kinh, lúc này cô hơi bối rối, dường như cũng không biết nên ứng phó với tình huống đột phát này như thế nào.

“Không phải, cậu nghe lầm rồi.” Anh trực tiếp phủ nhận suy đoán của Dương Khai Thừa.

Dương Khai Thừa cười nói: “Cậu đừng giả bộ nữa, được rồi, đợi khi tôi trở về sẽ gặp người bên cạnh cậu.”

Sau đó, điện thoại cúp máy.

Giang Dữ nhìn vết thương nhỏ trên chân cô, dịu dàng nói: “Được rồi.”

Lâm Trĩ Kinh thu chân lại, mím môi nói: “Vừa rồi, cảm ơn anh.”

Giang Dữ rút khăn giấy trên bàn lau đầu ngón tay, hỏi: “Ý em là chuyện gì?”

Lâm Trĩ Kinh: “Đương nhiên là chuyện bôi thuốc cho tôi.”

Giang Dữ: “Nếu có một ngày Dương Khai Thừa biết chuyện này, em định làm gì?”

Lâm Trĩ Kinh: “Liên quan gì đến tôi, tôi và anh ta đã chia tay, bất kể tôi định ở bên ai là tự do của tôi.”

Giang Dữ: “Còn tưởng em sẽ hơi e ngại.”

Lâm Trĩ Kinh: “Nếu e ngại, tôi đã không ở bên anh......”

Giang Dữ im lặng một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.

“Cô Lâm.”

“Hả?”

Khóe môi anh khẽ cong lên, ý cười tự nhiên xuất hiện trong mắt.

“Mai có có rảnh không, tôi muốn mời em một bữa.”

“Sao đột nhiên lại muốn mời tôi một bữa?”

Trong khoảng thời gian này, bọn họ tiến triển rất nhanh, Lâm Trĩ Kinh cảm thấy có chút không chân thực.

Thì ra quá trình sau khi xem mắt là như vậy, trước đây cô chỉ cảm thấy đó là một chuyện rất xa vời với mình, bây giờ cô chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả ở chung với Giang Dữ cũng tự nhiên hơn chút rồi.

Tuy rằng, cô vẫn chưa hiểu rõ anh lắm.

Giang Dữ: “Bởi vì trước khi kết hôn, tôi muốn chính thức hẹn hò với cô Lâm một lần.”

Lâm Trĩ Kinh không ngờ anh lại đột nhiên nói vậy.

Trước đây, anh từng nói sẽ không có hứng thú với cô, nhưng có đôi khi lại bỗng nhiên dịu dàng, đúng là làm cho người ta chống đỡ không nổi.

Nhưng cô không khỏi nghĩ rằng, Giang Dữ là một người lịch sự, sẽ không để cho cô gặp phải chuyện không hay.

Thế nên, đây có lẽ cũng là quy trình trước hôn nhân.

Cô liền vui vẻ đồng ý lời mời của Giang Dữ, “Được, đến lúc đó anh gửi tôi địa chỉ, tôi sẽ đến.”

……

……

Giang Dữ bình thường không ở lại ở chỗ cô quá lâu, đưa đồ xong liền rời đi.

Ngày hôm sau, khi Lâm Trĩ Kinh đến trường, phát hiện các giáo viên trong văn phòng đang tụ tập xì xào bàn tán, thấy cô bước vào, lại vội vàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu, cô còn chưa biết chuyện gì, sau đó cô dường như đã biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.

Trong nhóm giáo viên này có người quen biết Dương Khai Thừa, lúc trước Lâm Trĩ Kinh yêu đương cũng là người kia vô tình để lộ ra, hiện giờ hai người đã chia tay, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào.

Lâm Trĩ Kinh không để chuyện này trong lòng, mặc kệ người khác nói thế nào sau lưng mình.

Nhưng cô Vương sợ Lâm Trĩ Kinh buồn, sau khi tan học còn đến tới an ủi cô: “Tiểu Lâm, chuyện yêu đương chia tay là bình thường, cô cũng đừng buồn nhé.”

Lâm Trĩ Kinh khẽ cười khẽ: “Tôi đâu có buồn, đây không phải chuyện tốt sao?”

Cô tháo kính trên sống mũi xuốngv “Hơn nữa, mọi người nghe mấy tin đồn kia có thật có giả, đừng tin lung tung.”

Nói xong, Lâm Trĩ Kinh ôm chồng bài tập đi ra ngoài.

Cô Vương sững sờ tại ngay chỗ.

Vậy lời nói của cô có ý gì, tin chia tay là giả?

Trong lúc nhất thời, cô ấy vẫn không hiểu Lâm Trĩ Kinh có ý gì.

Sau một ngày dạy học, Giang Dữ gửi tin nhắn cho cô nói là đang chờ cô ở cổng.

Khi Lâm Trĩ Kinh lên xe, Giang Thanh Di đang nói chuyện phiếm với nữ sinh bên cạnh.

Cô bé đứng đó dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.

Nữ sinh bên cạnh hỏi cô bé: “Cậu sao vậy?”

Giang Thanh Di: “Có phải tớ hoa mắt rồi không, sao tớ lại cảm thấy chiếc xe đó giống xe anh tớ nhỉ.”

“Không phải dạo này anh cậu không tới đón cậu à?”

Giang Thanh Di im lặng không lên tiếng.

Người vừa rồi lên xe là cô Lâm, điểm này cô bé chắc chắn không nhìn lầm.

Nếu người lái xe là anh trai cô bé......

Giang Thanh Di bĩu môi, thầm nghĩ anh trai lén lút làm gì sau lưng mình vậy.

……

……

Lâm Trĩ Kinh lên xe, nghiêng đầu hỏi Giang Dữ bên cạnh: “Sao lại tự mình qua đây vậy?”

Giang Dữ buông điện thoại trong tay xuống, thanh đạm trả lời: “Ừ, đúng lúc đi ngang qua.”

Anh mặc vest, đi giày da, bên ngoài mặc áo khoác đen, trông không giống như đi ngang qua, mà giống như——

Dáng vẻ vừa tan làm.

“Nghe nói trong thành phố có một nhà hàng mới mở, kinh doanh phát đạt, tôi nghe người khác giới thiệu, nên muốn dẫn cô Lâm đến thử.”

Lâm Trĩ Kinh nghĩ, trò chuyện và ở chung thế này giống nhịp điệu yêu đương quá.

Ngay cả Dương Khai Thừa cũng không như vậy.

Trong lòng cô tự cảnh cáo mình, tốt nhất đừng để sự dịu dàng này mê hoặc.

Dù sao thì phong thái lịch thiệp này của Giang Dữ là có từ trong cốt cách.

Vì vậy, cô mỉm cười: “Được, cũng lâu rồi tôi chưa tới nhà hàng mới, lần này đi thử xem sao.”

Giang Dữ lái xe một lúc rồi dừng xe trước nhà hàng.

Hai người bước vào, phục vụ đưa thực đơn tới.

Giang Dữ: “Cô Lâm thích ăn gì, gọi gì cũng được, hôm nay tôi mời.”

Lâm Trĩ Kinh: “Hay là để tôi mời đi, lúc trước anh giúp tôi mấy lần rồi, trong lòng tôi luôn thấy áy náy, hôm nay để cơ hội này cho tôi đi, lần sau anh mời lại nhé.”

Giang Dữ chỉ mỉm cười, không đáp lại lời này của cô.

Nói xong, Lâm Trĩ Kinh cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn.

Sau một hồi suy nghĩ, cô gọi tôm hùm nướng phô mai, cá chiên tẩm bột và khoai tây chiên, thịt bò Angus sốt tiêu vàng và một phần ốc biển nướng nấm khô.

Cô đóng thực đơn lại, hỏi Giang Dữ: “Anh còn muốn gì không?”

Giang Dữ chỉ vào thực đơn, nói với phục vụ: “Thêm một phần sườn xào chua ngọt Mạn Việt.”

“Được.” Phục vụ lấy lại thực đơn rồi rời khỏi.

Sau khi bước vào nhà hàng, Giang Dữ liền cởϊ áσ khoác ra, anh chỉnh lại cúc cổ tay áo, vẻ mặt rất tự nhiên hỏi: “Ngày hôm nay của cô Lâm thế nào?”

Lâm Trĩ Kinh: “Cũng không tệ.”

Giang Dữ: “Hôm đó ba mẹ tôi gặp chú dì, hình như là đang chuẩn bị chuyện chúng ta kết hôn.”

Lâm Trĩ Kinh đang uống nước chanh, nghe lời này có hơi bị sặc.

Cô vội vàng lấy khăn giấy lau khóe môi: “Tôi biết.”

Giang Dữ dịu dàng nói: “Thật ra tôi cũng có chút sợ em để ý, vì bà nội tôi mới qua đời chưa bao lâu, nên trong nhà không thích hợp tổ chức việc lớn, đến lúc đó chỉ có thể ăn một bữa cơm đơn giản, nhưng em yên tâm, qua một thời gian, tôi sẽ cho em một hôn lễ nên có.”

Lâm Trĩ Kinh vội vàng lắc đầu: “Không, không, sao lại để ý chứ, thật ra tôi cũng không chú trọng hình thức lắm.”

Giang Dữ nhướng mày khẽ cười: “Là không chú trọng hình thức, hay là không để ý?”

Lâm Trĩ Kinh sửng sốt, cô ngước mắt chớp mi: “Anh đây là......”

“Không có gì, chỉ đùa với cô Lâm thôi.”

Lâm Trĩ Kinh không khỏi cong môi.

Sau đó phục vụ bưng thức ăn mà hai người gọi lên.

Lâm Trĩ Kinh đã đói bụng từ trước, cầm đũa định gắp thức ăn, nhưng lại thu lại, khách sao nói: “Anh dùng trước đi.”

Giang Dữ khẽ cười: “Ưu tiên phụ nữ, cô Lâm nếm thử trước đi.”

Thấy vậy Lâm Trĩ Kinh không khách sáo nữa, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức món ăn.

Thấy cô chăm chú ăn, Giang Dữ tò mò hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Rất ngon.”

“Anh cũng nếm thử xem.”

Giang Dữ cũng nếm thử một miếng, mùi vị thật sự không tệ.

Thật ra bình thường Giang Dữ từng đến không ít nhà hàng ngon, nhưng bây giờ anh để ý đến người ăn cùng hơn, nếu bữa cơm này là sơn hào hải vị, nhưng người ngồi bên cạnh là ăn không ngon miệng, thì bữa này cũng vô vị như nhai sáp.

Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ ăn uống nghiêm túc của Lâm Trĩ Kinh, anh bỗng nhiên cảm thấy rất tốt.

Lâm Trĩ Kinh là kiểu người tôn trọng và thể hiện niềm yêu thích với đồ ăn ngon, ăn cùng cô, thật sự sẽ có tâm trạng tốt.

Sau bữa ăn, Giang Dữ nghe cô đánh giá không ít.

Đa số đều là cô nói, Giang Dữ im lặng lắng nghe.

Sau đó, Lâm Trĩ Kinh nhận ra mình nói quá nhiều, dè dặt hỏi anh: “Có phải tôi nói quá nhiều rồi không?”

“Không đâu, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”

“Dùng bữa với người như cô Lâm, khiến tôi cảm thấy tôi nay thật ý nghĩa.”

Lâm Trĩ Kinh ngại ngùng mỉm cười.

Khi hai người sắp dùng bữa xong, điện thoại Giang Dữ sáng lên.

Anh nhìn màn hình hiển thị, sau đó nói với Lâm Trĩ Kinh: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Được.”

Nói rồi, người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Trĩ Kinh nhìn thân hình cao lớn của người đàn ông đi ra cửa.

Cho dù là bóng lưng, tỉ lệ của người này cũng đặc biệt nổi trội.

Mở cửa nhà hàng ra, không khí lạnh lẽo từ đường phố lập tức ập vào mặt.

Giang Dữ lạnh nhạt nói: “Nói đi.”

Dương Khai Thừa hít một hơi sâu, hiển nhiên là đang đè nén tâm trạng của mình: “Giang Dữ, gần đây tôi nghe được một chuyện, cậu đừng nói với tôi đây là sự thật nhé.”

Giang Dữ nhướng mày: “Nói xem nào.”

Dương Khai Thừa: “Có người nhìn thấy cậu và Trĩ Kinh ở bên nhau, tôi hi vọng đây chỉ là lời đồn, dù sao cậu và tôi là anh em mười năm, tôi không nghĩ cậu là người như vậy.”

Giang Dữ: “Cậu không nghe lầm, người đó đúng là tôi.”

Dương Khai Thừa đầu tiên là trầm mặc, sau đó bộc phát ra một tiếng thô tục khó nghe.

“Con mẹ nó cậu điên rồi.”

“Không điên.”

“Tôi rất bình thường.”

“Hai người thông đồng với nhau từ lúc nào?”

“Cẩn thận lời nói của cậu, bây giờ cô ấy là bạn gái cũ của cậu, bất kể ở bên ai là tự do của cô ấy, không liên quan đến cậu.”

“Hơn nữa, tôi nghĩ cậu cũng không có quyền chỉ trích cô ấy, là cậu phạm sai lầm trước.”

“Chuyện giữa hai chúng tôi không tới lượt cậu khoa tay múa chân.”

“Bây giờ tôi đang ở nơi khác, cậu cố ý nhân lúc tôi đi vắng cạy góc tường nhà tôi à?”

Giang Dữ không thích ồn ào, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra: “Cậu còn chuyện gì khác không?”

Dương Khai Thừa cười lạnh: “Hai ngày nữa ông đây sẽ về thành phố G.”

Giọng nói của Giang Dữ vô cùng bình thản: “Ừ.”

Dương Khai Thừa phẫn nộ nghiến răng, giọng nói hung hãn mất kiểm soát: “Cậu đừng tưởng cậu là anh em tốt của tôi thì tôi sẽ không động đến cậu, con mẹ nó cậu dám cướp người của tôi.”

Giang Dữ xoay người nhìn thấy người phụ nữ trong nhà hàng.

Lúc này cô đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tầm mắt như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đợi va phải ánh mắt của Giang Dữ, cô mới làm bộ như không có việc gì dời mắt đi chỗ khác.

Hàng mi đen của Giang Dữ rũ xuống, thản nhiên nói:

“Ừ, tôi dám.”

“Không phục thì cậu gϊếŧ tôi đi.”

Lời này nói xong, Dương Khai Thừa bên kia hoàn toàn im lặng.

Tính cách Giang Dữ thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết.

Người này bắt kể là từ gia thế hay tính cách, cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, cũng chưa từng sợ gây chuyện.

Ngay lúc Dương Khai Thừa im lặng, Giang Dữ lại nhẹ nhàng nói thêm một câu:

“Cậu làm khó tôi cũng không sao.”

“Nhưng nếu cậu dám làm khó cô ấy, tôi sẽ gϊếŧ cậu.”