Chương 22: Hẹn hò

Sau đó, Lâm Trĩ Kinh nghiêm túc nói mình không thấy khó chịu, Giang Dữ mới yên tâm đi ra ngoài.

Anh lái xe đưa Giang Thanh Di về nhà.

Trên đường về, Giang Thanh Di nói với anh chuyện bàn tán ở trường, nói rằng có hai nam sinh đánh nhau vì tranh giành một nữ sinh.

Thấy Giang Thanh Di nói đến khí thế ngất trời, Giang Dữ quay đầu nhìn cô bé: "Em không yêu sớm chứ?”

Giang Thanh Di hừ nhẹ: "Em không phải loại người đó.”

Giang Dữ: "Có phải không ai theo đuổi không?”

Giang Thanh Di: "......”

Giang Dữ: "Không yêu sớm là chuyện tốt, nếu để anh phát hiện em yêu sớm, anh sẽ là người đầu tiên nói cho ba mẹ biết.”

Giang Thanh Di: "Anh còn biết mật báo nữa à?”

Giang Dữ: "Không mật báo cũng được, đến lúc đó gọi bạn trai nhỏ của em ra, anh dạy cậu ấy hai câu, chắc là hai đứa sẽ không yêu sớm nưa.”

Giang Thanh Di trợn mắt lầm bầm: "Anh trai kiểu gì vậy?”

Giang Dữ: "Hửm?”

Giang Thanh Di: "Không có gì.”

Giang Dữ: "Vậy bình thường lúc em ở trường có ai bắt nạt chị dâu em không?”

Giang Thanh Di: "Không thấy ai, tính cách chị dâu bình thường rất tốt, đôi khi trong lớp cũng có học sinh không nghe lời, nhưng khi chị ấy tức giận thì không ai dám náo loạn nữa.”

Giang Dư: "Ừ, nếu có người bắt nạt chị dâu em, thì nói với anh.”

Giang Thanh Di cảm khái nói: "Nam sinh ở tuổi này nam sinh thật ngây thơ, còn có thể đánh nhau để tranh giành người mình thích, anh, chắc anh chưa từng làm chuyện thế này nhỉ?”

Lời này nói ra, Giang Dữ không trả lời cô bé.

Giang Thanh Di tưởng anh không nghe thấy, thở dài nói: "Anh chắc chắn sẽ không ngây thơ như vậy.”

Sau đó, suốt dọc đường lái xe, Giang Dữ cũng không nói chuyện với cô bé.

Giang Thanh Di cũng không nghĩ nhiều, cô bé đâu có ngờ người anh trai cao lớn thành thục trong lòng mình, hai ngày trước vừa đánh nhau với người ta.

Mà sau khi Giang Dữ đưa Giang Thanh Di về nhà, lúc trở về, nhìn thấy Lâm Trĩ Kinh đang phơi quần áo ở ban công.

Cô kiễng chân, lộ ra vòng eo trắng nõn, vạt áo thun cũng kéo lên, bắp chân căng ra.

Giang Dữ đứng ở cửa nhìn một lát, sau đó lên tiếng gọi cô.

“Em đang làm gì vậy?”

Lâm Trĩ Kinh vẫn chưa nhận ra anh đã về, giật mình, sau đó vội vàng xoay người lại.

“Anh về rồi à?”

“Vừa rồi tôi thấy trên sô pha có quần áo anh thay ra, nên tiện tay giặt giúp anh luôn.”

Giang Dữ nhẹ giọng nói: "Lần sau em không cần phải làm như vậy, tôi tự làm là được.”

Lâm Trĩ Kinh: "Cũng không phải chuyện phiền toái gì... Chủ yếu là tôi muốn báo đáp anh.”

Giang Dữ nheo mắt "Báo đáp tôi?”

Lâm Trĩ Kinh: "Trước đó anh tặng tôi món quà rất đắt tiền, có lẽ tôi không thể nào tặng lại anh món quà đắt như vậy, nên chỉ có thể giúp anh làm chút chuyện nhỏ thôi."

Giang Dữ khoanh tay, giật giật môi: "Chuyện giữa cô Lâm và tôi có cần tính toán rõ ràng như vậy không?”

Lâm Trĩ Kinh nghe được giọng điệu của anh không đúng lắm, vội vàng ngước mắt lên giải thích: "Tôi không có ý phân chia ranh giới với anh.”

“Tôi hiểu.”

Cô cố ý nói sang chuyện khác: "Hình như hôm nay anh về hơi muộn thì phải.”

“Ừ, trên đường Giang Thanh Di kể cho tôi nghe chuyện ở trường, nói cái gì mà bạn học yêu sớm.”

Lâm Trĩ Kinh cười khẽ: "Bọn trẻ ở tuổi này làm sao biết yêu đương, chắc là nhất thời xúc động thôi.”

Giang Dữ: "Cũng phải, lúc tôi tầm tuổi này cũng không có hứng thú với loại chuyện này.”

Lâm Trĩ Kinh: "Vậy có cô gái nào thích anh không?”

Giang Dữ thản nhiên trả lời: "Có chứ.”

Cô nhún vai: "Thật ra tôi cũng muốn biết yêu đương thật sự là cảm giác như thế nào.”

Giang Dữ liếc nhìn cô, chậm rãi nói: "Không phải cô Lâm từng yêu đương rồi sao?”

"Đúng là tôi từng yêu đương, nhưng cảm giác không phải là tình yêu, có lẽ khi so với tình yêu hoàn mỹ mà tôi tưởng tượng thì nó vẫn có khoảng cách chênh lệch nhất định.” Nói xong, cô hơi ngượng ngùng nói: "Anh không nghĩ vì tôi xem nhiều phim thần tượng quá nên mới ảo tưởng đấy chứ?"

“Đương nhiên là không.”

“Vì tôi cũng chưa từng yêu đương.”

“……”

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Lâm Trĩ Kinh, Giang Dữ có chút hứng thú: "Em muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương không?"

Lâm Trĩ Kinh lúc này chỉ có thể phủ nhận.

“Không muốn.”

Dù sao cô vẫn nhớ rõ tình trạng đã kết hôn của mình, nếu bây giờ nói mình muốn yêu đương, vậy ý định nɠɵạı ŧìиɧ cũng quá rõ ràng rồi.

Hơn nữa, cô không có ý định nɠɵạı ŧìиɧ.

Thấy Lâm Trĩ Kinh kiên định phản bác, Giang Dữ chỉ cười: "Không sao, nếu cô Lâm có hứng thú, hôm nào tôi có thể hẹn hò với cô, dù sao tôi cũng chưa từng yêu đương.”

Lời này làm cho Lâm Trĩ Kinh không khỏi sửng sốt.

Giang Dữ không cho cô cơ hội đáp lại, dặn cô nghỉ ngơi sớm, sau đó liền xoay người vào phòng mình.

Lâm Trĩ Kinh bị bỏ lại một mình, cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô quay đầu nhìn quần áo treo trên móc áo, ý Giang Dữ vừa rồi là chê mình quá so đo sao?

Hai người họ tuy là vợ chồng, nhưng không giống với những cuộc hôn nhân bình thường.

Bởi vì điều kiện của cô và Giang Dữ không ngang nhau, nên cô tự biết đúng mực, không muốn đi chiếm lợi ý từ anh.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Dữ, lại không nghĩ vậy.

-----

Trong hai ngày qua, vấn đề kỷ luật ở trường học dường như đã lắng xuống đôi chút.

Nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng học sinh ở độ tuổi này xét cho cùng rất có tính cạnh tranh háo thắng.

Hôm đó, Lâm Trĩ Kinh đi xuống góc dưới tầng, đúng lúc nhìn thấy hai học sinh chuẩn bị đánh nhau, cô sợ bọn chúng bị thương, lập tức ngăn lại, và nói chuyện này cho chủ nhiệm lớp biết.

Chủ nhiệm vừa đến liền phát hiện, hai đứa trẻ này vẫn là hai đứa trẻ lần trước vướng vào vụ yêu sớm tranh giành nhau.

Tuy rằng chuyện đó đã qua, nhưng ân oán của hai học sinh này vẫn chưa dừng lại, chuẩn bị tiếp tục đơn đấu xem ai mạnh hơn ai.

Hơn nữa, khi đến văn phòng, cả hai vẫn không ai phục ai.

Chủ nhiệm đành phải gọi phụ huynh học sinh tới, Lâm Trĩ Kinh ở bên cạnh nhìn một đám người bước vào, rồi ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên giải.

Sau đó, có một người đàn ông bước vào văn phòng, trông anh ta có vẻ cao hơn 1m85, mặc vest đi giày da.

Anh ta vừa vào liền vỗ nhẹ vào đầu cậu bé bên cạnh, trông có vẻ không giận mà đầy uy lực.

Anh ta mỉm cười với chủ nhiệm: "Em trai tôi ương bướng, khiến các thầy cô hao tâm tổn trí rồi, về nhà tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó định thật tốt.”

Thằng bé đứng bên cạnh anh ta bình thường cũng là một đứa nhóc hung hăng, nhưng vừa thấy anh trai tới, cũng hoàn toàn dịu lại.

Diệp Chu đưa một tấm danh thϊếp cho chủ nhiệm: "Sau này nếu em trai tôi lại gây họa, cứ việc tìm tới tôi là được.”

Thấy các phụ huynh đều đã tới, chủ nhiệm cũng đau đầu bảo hai đứa về viết bản kiểm điểm, sau này không nên để chuyện thế này xảy ra nữa, nhưng xử phạt nhất định là phải có.

Diệp Chu mỉm cười, quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở góc tường.

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, đường như đều đã nhận ra đối phương.

Lâm Trĩ Kinh tiến lên một bước, kinh ngạc nói: "Sao lại là cậu?”

Diệp Chu trầm mặc hai giây, sau đó nhìn cô nói: "Lâm Trĩ Kinh phải không?"

Hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp.

Hồi đó, Diệp Chu ngồi cùng bàn với cô, khi học trung học, quan hệ bọn họ cũng không tệ.

Lâm Trĩ Kinh từng bị đám thiếu niên côn đồ chặn đường lúc về nhà, là Diệp Chu đã giúp cô giải vây, từ đó về sau đám thiếu niên côn đồ đó không còn dám bắt nạt cô nữa.

Không ngờ, thanh niên trước đây trông có vẻ hung hãn, bây giờ lại trong bộ dạng mặc vest, đi giày da.

Khiến cho người ta rất bất ngờ.

Diệp Chu cười: "Còn nhớ được tôi sao, làm khó cậu rồi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Đúng là cậu khác trước rất nhiều.”

Diệp Chu: "Nhưng cậu vẫn giống như trước, chỉ là đã thành thục hơn chút, còn vẻ ngoài hoàn toàn không thay đổi gì, hơn nữa còn xinh đẹp hơn. Hồi đó tôi đã nghĩ cậu rất thích hợp làm giáo viên."

Lâm Trĩ Kinh: "Hình như cậu cũng từng nói vậy.”

Diệp Chu kinh ngạc nhướng mày: "Đã nhiều năm như vậy, cậu còn nhớ lời tôi nói sao?"

Lâm Trĩ Kinh: "Có lẽ là trí nhớ của tớ tốt.”

Hai người bọn họ cũng xem như là bạn học cũ, đã lâu không gặp nên cùng nói chuyện hàn huyên một lúc.

Sau đó đến giờ tan học, Lâm Trĩ Kinh tiễn Diệp Chu ra ngoài.

Diệp Chu: "Em trai tôi tính cách hung hăng, ngày thường chắc chắn không dễ quản, còn cần các giáo viên để ý nhiều hơn.”

Lâm Trĩ Kinh: "Không sao, cậu bé học lớp của tớ khá là tích cực.”

Khi nói chuyện, Lâm Trĩ Kinh đột nhiên chú ý tới cổ tay anh ta có một vết sẹo.

Có lẽ để ý thấy ánh mắt của Lâm Trĩ Kinh, Diệp Chu đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Đã nhiều năm không gặp như vậy, cậu cho tôi số điện thoại đi, bình thường tôi không liên lạc nhiều với giáo viên, mà em trai tôi lại không dễ quản, ba mẹ đều đã qua đời, nếu có chuyện gì tôi tìm cậu giúp được không?”

Lúc trước ở trong lớp, Lâm Trĩ Kinh thật sự chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Diệp Chu đột nhiên nói như vậy, cô cảm thấy có chút thương xót đứa trẻ kia.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, mím môi nói: "Cậu đã vào nhóm lớp chưa?”

Diệp Chu nhíu mày: "Đó là gì?”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Vài giây sau.

Cô đưa wechat của mình cho Diệp Chu, tiện thể thêm anh ta vào nhóm lớp: "Có chuyện gì cứ liên hệ với tớ qua wechat là được.”

Diệp Chu cúi đầu nhìn, gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”

Trong lúc hai người nói chuyện, có một chiếc xe đỗ cách cổng trường không xa.

Giang Dữ mở cửa xe, dựa vào xe nhìn về phía bên đó một lúc.

Hai người nói nói cười cười, trông rất vui vẻ.

Lúc bọn họ ở nhà, rất ít khi thấy Lâm Trĩ Kinh vui vẻ như vậy, mà khi cô nhìn thấy anh đều là bất an, hoặc là cẩn thận dè dặt, rất hiếm khi thấy cô thoải mái như vậy.

Giang Dữ cũng không quấy rầy, chỉ dựa vào xe nhìn theo.

Vài giây sau, anh lấy bao thuốc lá từ trong túi, ngón tay thon dài rút ra một điếu thuốc đặt lên đôi môi mỏng, động tác tùy ý bật chiếc bật lửa bạc rồi châm thuốc lá.

Khói thuốc từ từ phả ra, bao phủ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của người đàn ông.

Sau khi Lâm Trĩ Kinh tiễn Diệp Chu đi, đột nhiên nhìn thấy Giang Dư ở cổng.

Cô kinh ngạc, sau đó đi tới trước mặt Giang Dữ, hỏi: "Sao anh lại tới đây, cũng không nói với tôi tiếng nào?”

Ngón tay Giang Dữ kẹp điếu thuốc, khẽ búng nhẹ.

“Người vừa nói chuyện với em là ai?”

Lâm Trĩ Kinh: "Một người bạn trung học, phụ huynh của một học sinh trong lớp, hôm nay tình cờ gặp lại.”

Vừa rồi khi hai người nói chuyện, vô tình nhắc tới chuyện xấu hổ trong quá khứ, Lâm Trĩ Kinh nhịn không được bật cười ra tiếng.

Cô không phát hiện, khi cô cười, phía sau đang có một ánh mắt đang nhìn cô.

Giang Dữ im lặng, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Tối nay có rảnh không?"

“Có.”

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Dữ nghiêng người, giúp cô mở cửa ghế lái phụ.

“Lên xe đi.”

“Định làm gì sao?”

“Đi làm chuyện lần trước cô Lâm tò mò.”

Lông mi anh khẽ rung lên, trong mắt mang theo ý cười liễm diễm: "Tối nay đi hẹn hò.”

Thấy Lâm Trĩ Kinh vẫn đứng đó không phản ứng: "Định từ chối tôi à?”

“Không...... Tất nhiên là không rồi.”

Giang Dữ để cô ngồi vào ghế lái phụ, nhân tiện còn giúp cô thắt dây an toàn.

Động tác cúi người của anh, mái tóc trên trán như có như không lướt qua chóp mũi cô, làm cho cô không hiểu sao có chút ngứa ngáy .

Lâm Trĩ Kinh nhịn không được nắm chặt góc váy, hai chân hơi khép lại.

Buổi hẹn hò tối nay.

Cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.