Chương 24: Ôm lên đùi và hôn

Lời nói vừa thốt ra.

Giang Dữ xoay người, đối mặt với cô.

Lâm Trĩ Kinh đã dùng hết dũng khí nói ra lời đó, nên ánh mắt không dám nhìn thẳng về phía Giang Dữ.

Thật ra cô cũng sợ mình bị từ chối.

Giang Dữ không trả lời cô ngay, điều này càng làm cho trong lòng cô không yên.

Lát sau.

Lâm Trĩ Kinh có chút thẹn thùng né tránh ánh mắt anh, muốn lui về phía sau một bước.

Nhưng ngay khi cô muốn kéo dãn khoảng cách, bàn tay ấm áp của người đàn ông ôm lấy eo cô, nhẹ giọng hỏi: "Em không sợ tôi?"

Lâm Trĩ Kinh: "...Anh có gì đáng sợ?”

Giang Dữ vẫn chưa quên phản ứng run rẩy theo bản năng của Lâm Trĩ Kinh khi mà anh chạm vào người cô trong đêm tân hôn.

Thấy Lâm Trĩ Kinh có ý định muốn chạy trốn, bàn tay anh hơi siết chặt, ôm cô vào lòng không cho trốn tránh.

Lâm Trĩ Kinh đột nhiên bị kéo lại gần, dường như có chút kinh hãi, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.

“Anh......”

Giang Dữ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lông mi rũ xuống, khàn giọng hỏi: "Cô Lâm không phải đang đùa tôi đấy chứ?”

“Đương nhiên là không phải.”

“Lời vừa rồi không phải tôi hiểu lầm chứ?”

“Là ý tứ mặt chữ đấy......”

Ý cười trong mắt Giang Dữ càng sâu: "Thật ra tôi không ngờ em lại có thể chấp nhận tôi nhanh như vậy, dù sao quan hệ vợ chồng bình thường cũng đồng nghĩa là……”

Hơi thở nóng bỏng của anh dần dần tới gần, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua má cô, để lại một nụ hôn nhẹ.

“Tôi sẽ hôn em rất mãnh liệt.”

Lâm Trĩ Kinh mím môi, không khỏi nuốt nước bọt.

Giang Dữ không có ý định buông tha cô như vậy, đầu ngón tay di chuyển lên trên một chút, chạm vào sống lưng cô, di chuyển nhẹ nhàng khe khẽ mang theo cảm giác tê dại.

“Thậm chí còn làm một số chuyện quá giới hạn với em.”

Trong khi nói chuyện anh cảm nhận được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của cô.

Vùng da trên xương quai xanh của cô cũng hơi phiếm hồng.

Đây là phản ứng sinh lý đặc biệt của cô, khi tức giận hay ngượng ngùng, cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm và phiếm hồng.

Anh cúi đầu, vuốt tóc trên cổ cô, ngửi mùi thơm khiến người ta rạo rực trên người cô.

“Cô Lâm có thể chấp nhận không?”

Lâm Trĩ Kinh là người trưởng thành, đương nhiên biết Giang Dữ có ý gì.

Nếu cô đã nói ra lời đó, thì cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Cô phớt lờ nhịp tim đang đập nhanh của mình, hoảng loạn gật đầu.

“...... Hẳn là có thể.”

Câu trả lời này nhận được tiếng cười khẽ của Giang Dữ.

“Nhưng tôi luôn cảm thấy em đang gò ép bản thân.”

“Phải làm sao đây?”

Cô siết chặt lòng bàn tay: "Không hề gò ép.”

“Vậy sao tim em đập nhanh thế?”

Không biết là vì anh có quá nhiều câu hỏi, hay là vì những lời anh nói ra khiến người ta suy nghĩ miên man.

Lâm Trĩ Kinh tức giận: "Quên đi, nếu anh không muốn có thể nói thẳng với tôi, không cần ở đây vò vo thêm nữa, tôi cũng không phải không thể chấp nhận, hơn nữa đây chỉ là một đề nghị, dù anh từ chối tôi cũng không sao.”

Giang Dữ ngơ ngác, dường như cũng không ngờ Lâm Trĩ Kinh lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Khóe môi anh cong lên, sau đó trả lời:

“Tôi không có ý đó.”

“Em hiểu nhầm ý tôi rồi.”

Lâm Trĩ Kinh nhướng mày, dáng vẻ ôn hòa đã không còn.

“Vậy anh có ý gì?”

Ánh mắt Giang Dữ trong sạch: "Tôi sợ làm khó cô Lâm.”

Lâm Trĩ Kinh im lặng một lúc, dường như đã hạ quyết tâm.

Cuối cùng.

Cô đã thực hiện bước khó khăn nhất.

Cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn vào môi Giang Dữ.

“Như vậy đã được chưa?” Cô nghiêm túc hỏi.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, chỉ có một chút ngọt ngào, rõ ràng là không đủ.

Giọng nói của Giang Dữ càng khàn khàn.

“Chỉ có vậy?”

Động tác Lâm Trĩ Kinh dừng lại.

Cô còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải làm thế nào, Giang Dữ đã trở tay giữ lấy đầu cô.

Ngay sau đó, một nụ hôn bá đạo mạnh mẽ xâm chiếm.

Đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông càn quét một vòng trong miệng cô, tiến quân thần tốc, mang theo xúc động đè nén bấy lâu hôn cô mãnh liệt.

Giang Dữ trông rất mạnh mẽ, động tác tay cũng rất thuần thục.

Anh ngồi ở mép bệ cửa sổ, sau đó để Lâm Trĩ Kinh ngồi lên đùi mình, đầu ngón tay nâng cằm cô, tiếp tục nụ hôn.

Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng hôn khiến người ta ngại ngùng.

Lâm Trĩ Kinh cảm thấy mình bị hôn đến choáng váng đầu óc.

Hơi thở dường như bị cướp đoạt hoàn toàn, toàn bộ cử động cũng bị khống chế hoàn toàn, cô ngồi trên đùi Giang Dữ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hôn môi đến choáng váng đầu óc là như thế nào.

Anh có vẻ hôn rất giỏi.

Hơn nữa, hành động táo bạo hoàn toàn khác với dáng vẻ hào hoa phong nhã vừa rồi.

Anh nói sợ làm khó cô, nhưng khi hôn lại hôn điêu luyện như vậy.

Cô thậm chí còn không biết đâu mới là Giang Dư thật.

Trong khi hôn, Giang Dữ không nhắm mắt mà mở mắt nhìn cô.

Anh đang xem phản ứng của cô, thậm chí còn tự hỏi như vậy có thể làm cho cô vui vẻkhông.

Đợi đến khi thấy dưới mắt Lâm Trĩ Kinh dần phiếm hồng, anh mới thỏa mãn liếʍ cánh môi cô, rồi chậm rãi lùi lại.

Nụ hôn kết thúc, Lâm Trĩ Kinh đã thở hồng hộc.

Cánh môi cô bóng ẩm, như thể đã thoa một lớp son dưỡng tuyệt đẹp.

Giang Dữ ngồi ở mép cửa sổ, như cười như không nhìn cô.

Lâm Trĩ Kinh cắn môi, suy nghĩ lúc này nên nói gì.

Giang Dữ nhanh hơn cô một bước, ung dung bình tĩnh nói:

“Đây mới là hôn môi, cô Lâm.”

“Vừa rồi của em không tính, nên tôi làm mẫu cho em xem.”

Lâm Trĩ Kinh ra vẻ bình tĩnh, học theo dáng vẻ bình tĩnh của anh: "Không phải anh chưa từng yêu đương sao?”

“Ừ, chưa từng yêu đương.”

“Nhưng chuyện này, tôi nghĩ cũng không cần người khác tới dạy.”

“……”

Khả năng tự học không cần dạy của người này rất mạnh.

Đôi mắt Giang Dữ hơi nheo lại.

“Vừa rồi cảm thấy thế nào?”

Cô mơ hồ trả lời: "Cũng được.”

Giang Dữ : "Còn muốn tiếp tục không?”

Lâm Trĩ Kinh không nói gì.

Nhưng cô không nói gì, càng giống như cam chịu hơn.

Sau đó, Giang Dữ tắt đèn, bế cô lên giường.

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Lâm Trĩ Kinh đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng.

Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, sau khi Giang Dữ bế cô lên giường, lười biếng nói:

"Hẹn hò cả tối rồi."

“Nghỉ ngơi sớm chút.”

Thậm chí Lâm Trĩ Kinh còn cảm thấy may vì trong phòng tối om.

Không thì Giang Dư nhất định sẽ nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô.

Đây có được coi là cô thất bại sau khi chủ động sao?

Trong lòng khó tránh khỏi cảm giác buồn bực, cô dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông này.

Suốt cả đêm, hai người đúng là chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ ở trên giường.

Hoa hồng trên giường bị làm loạn, nhưng hai người họ ngay cả một ngón tay cũng không đυ.ng tới chúng.

Buổi sáng Lâm Trĩ Kinh còn phải đi làm, sau khi Giang Dữ đưa cô đến trường thì đến công ty.

Sau khi Lâm Trĩ Kinh dạy học xong, tự pha cho mình một tách trà rồi ngồi đó chỗ suy nghĩ một lát.

Nghĩ đến trưa, cô cũng không hiểu tối hôm qua Giang Dữ rốt cuộc có ý gì.

Đến giờ ăn cơm, Lâm Trĩ Kinh nhắn tin cho Trần Y, hỏi tình hình tối qua thế nào.

Dù sao kinh nghiệm yêu đương của Trần Y cũng phong phú, chắc chắn có kinh nghiệm hơn cô.

Nghe Lâm Trĩ Kinh kể xong chuyện tối qua, Trần Y cảm khái nói: [Cô Lâm, cô cũng có ngày hôm nay.]

Lâm Trĩ Kinh: [……]

Trần Y: [Nhưng đàn ông vào lúc đó vẫn có thể ngồi yên không loạn, còn gọi là đàn ông sao? Không phải là Giang Dữ không được đấy chứ?]

Lâm Trĩ Kinh: [À thì tớ cũng không rõ.]

Trần Y: [Trông anh ấy trẻ tuổi như vậy, hẳn là không sao đâu, hơn nữa mũi thẳng ngón tay dài, nhìn là biết rất được, nếu là cơ thể không có vấn đề gì, thì có phải bầu không khính không ổn chỗ nào rồi không?]

Lâm Trĩ Kinh: [Tối qua ở phòng đôi.]

Trần Y: [Chậc chậc chậc, vợ chồng mới cưới thế này mới phải.]

Trần Y: [Chúng ta phải làm người tử tế, khi gặp chuyện đừng nghĩ đến vấn đề của người khác, nghĩ đến mình trước, có phải là tình thú chưa đúng chỗ không, hay là cậu thử mặc đồ sεメy đi, đến lúc đó xem phản ứng Giang Dữ, nếu anh ấy không có phản ứng gì, thì ném sang một bên, người này chắc chắn là có vấn đề.]

Lâm Trĩ Kinh rõ ràng chưa hiểu hết định nghĩa về từ "sεメy" này.

Cô hỏi Trần Y "Sεメy" là gì, Trần Y rất sảng khoái gửi cho cô một loạt ảnh.

Lâm Trĩ Kinh: [……]

Trong một loạt ảnh cay mắt, chẳng có nổi ảnh nào mà cô có thể ngang nhiên mở ra xem.

Trần Y phấn khích gửi thêm, Lâm Trĩ Kinh không kìm được ngăn cản: [Đủ rồi, thật sự đủ rồi.]

Trần Y cố ý giở trò, trêu chọc cô: [Nếu muốn xem nữa, tớ còn nhiều lắm.]

Lâm Trĩ Kinh: [......]

Có lẽ vẫn nghĩ không ra, sau đó cô dứt khoát không nghĩ nữa.

Đợi đến buổi chiều chuẩn bị lên lớp, điện thoại Lâm Trĩ Kinh lại vang lên.

Cô tưởng Trần Y gửi tin nhắn cho mình, nhưng người gửi tin lại là Diệp Chu.

Diệp Chu hỏi cô về chuyện trong trường của em trai mình, sau đó rất tự nhiên nói với cô: [Đúng rồi, hai ngày trước có người liên lạc với tôi, nói mấy ngày nữa có buổi họp lớp, cậu có tham gia không?]

Lâm Trĩ Kinh: [Họp lớp?]

Diệp Chu: [Ừm, đã nhiều năm không liên lạc, hôm trước tôi nói với Bàn Tử là gần đây mới gặp cậu, cậu ấy nghĩ rất nhiều bạn học đã lâu không gặp, nên mới liên lạc hẹn họp lớp, nếu cậu rảnh rỗi, có thể tới.]

Bàn Tử là bạn tốt thời trung học của Diệp Chu, không ngờ hai người nhiều năm như vậy vẫn còn liên lạc.

Lúc đầu Lâm Trĩ Kinh chỉ trả lời sẽ xem lại thời gian, không chắc là đi được hay không.

Diệp Chu cũng không miễn cưỡng, nói là chỉ đành xem cô có rảnh không thôi.

Sau đó đến ngày họp lớp, Bàn Tử bỗng nhiên gọi điện thoại cho Lâm Trĩ Kinh, nói là đám bạn học cũ đang đợi cô trong khách sạn, cô không đến thì không dùng bữa.

Lâm Trĩ Kinh không từ chối được, đành phải vội vàng đồng ý, sau đó bắt taxi đến khách sạn.

Buổi tối.

Giang Dữ về đến nhà thấy trong nhà trống trơn.

Anh bật đèn nhìn vào trong, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Trĩ Kinh.

[Ở đâu vậy?]

Bên kia chưa trả lời ngay.

Năm phút sau.

Lâm Trĩ Kinh trả lời: [Hôm nay có buổi họp lớp cũ, tôi ăn ở ngoài, anh ăn tối ở nhà một mình đi, không cần đợi tôi.]

Nói xong, cô còn gửi đếm một biểu cảm rất đáng yêu.

Giang Dữ rũ mắt xuống nhìn, sau đó hỏi: [Mấy giờ em về, có cần tôi tới đón không?]

Lâm Trĩ Kinh: [Chưa biết nữa, tôi tự bắt xe về là được rồi.]

Cô chủ yếu là sợ làm phiền đến Giang Dữ.

Hai phút sau.

Giang Dữ: [Ăn ở đâu vậy? Cho tôi xem một chút.]

Lâm Trĩ Kinh liền chụp ảnh họp lớp trong phòng gửi cho Giang Dữ.

Lúc ấy cô cũng chỉ tiện tay chụp các món ăn bày trên bàn vào điện thoại.

Nhưng khi bức ảnh được gửi tới, Giang Dữ lại nhìn thấy góc dưới bên phải bức ảnh có bàn tay của một người đàn ông.

Trên cổ tay có vết sẹo đeo đồng hồ hàng hiệu.

Anh nhìn chằm chằm hai giây, bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông mà hôm đó anh nhìn thấy ở cổng trường.

Người đó hình như cũng là bạn học cũ của cô.