Chương 4: Đối tượng xem mắt

Sau đó đồ ăn được giao đến nhà, Lâm Trĩ Kinh để điện thoại sang một bên và bắt đầu bữa tối.Cô ăn được một nửa thì phát hiện Lam Mạn Vân gửi cho mình một bức ảnh.

Lam Mạn Vân: [Con gái, nhìn xem tối nay mẹ ăn gì nè.]

Lam Mạn Vân là một nữ cường nhân liều mạng vì sự nghiệp, ít khi tự nấu ăn, hôm nay bà ấy cùng bạn bè liên hoan ở ngoài.

Lâm Trĩ Kinh: [Mẹ lại ra ngoài chơi.]

Lam Mạn Vân: [Con ăn món gì, cho mẹ xem chút đi.]

Lâm Trĩ Kinh chụp một bức ảnh đồ ăn ngoài gửi đi.

Lam Mạn Vân: [Sao lại ăn cái này?]

Lâm Trĩ Kinh liền kể chuyện mắt cá chân mình bị trật cho mẹ biết, hơn nữa chuyện định chia tay cũng không định giấu.

Quả nhiên, Lam Mạn Vân vừa nghe được chuyện này lập tức nổi giận, gọi điện thoại cho Lâm Trĩ Kinh.

“Mẹ đã nói Dương Khai Thừa này nhìn không đáng tin, dám làm ra chuyện thế này.” Bà ấy mắng chửi trong điện thoại.

Nghe mẹ mình tức giận như vậy, Lâm Trĩ Kinh lại cảm thấy mình không giận nữa, cô khẽ cười một tiếng: “Chờ anh ta trở về, con sẽ nói rõ ràng với anh ta.”

“Nhất định phải chia tay, con gái mẹ xinh đẹp như vậy, cậu ta có xách đèn l*иg cũng khó mà tìm được, bây giờ tới tay cậu ta lại là không biết quý trọng. Nếu không phải lúc trước nhìn thái độ cậu ta cũng không tệ, mẹ còn lâu mới giáo con vào tay cậu ta.”

“Được rồi, mẹ cũng đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng hơn.” Bây giờ Lâm Trĩ Kinh chỉ có thể an ủi.

Lam Mạn Vân lầm bầm vài câu, sau đó bình tĩnh lại: “Con yên tâm, trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, mẹ tìm cho con.”

Lâm Trĩ Kinh ngẩn ra, vội vàng nói: “Con đâu có vội, mẹ định làm gì?”

Lam Mạn Vân: “Người ba hèn hạ kia của con dù bình thường chẳng có tác dụng gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng phải quan tâm con gái, sao có thể để cho ông ta dễ chịu như vậy, hai ngày nữa ba mẹ sẽ thương lượng một chút, chuyện này con không phải lo.”

Lâm Trĩ Kinh: “......”

Không cần nghĩ cũng biết mẹ cô sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt có điều kiện gia thế tốt cho cô.

Kể từ khi Lam Mạn Vân ly hôn với Lâm Thịnh ly hôn, rất ít liên lạc với ông ấy, hơn nữa cũng trở nên chú tâm vào sự nghiệp.

Trước kia, bà ấy là người phụ nữ của gia đình, nhưng bởi vì cuộc tái hôn của Lâm Thịnh, bà ấy lập chí muốn có một khoảng trời cho riêng mình.

Lâm Thịnh từ lúc còn trẻ đã là thiếu niên anh tuấn, đến trung niên cũng không thua kém người khác, tới chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, ông ấy may mắn, sau khi ly hôn tìm được một phú bà, mức sống cũng tăng lên đáng kể.

Lam Mạn Vân tuy rằng tức không nổi, nhưng lúc gặp nhau cũng phải chua chát trêu chọc một câu: “Bây giờ bay lên cành cao thành phượng hoàng, lúc còn trẻ không làm tiểu bạch kiểm, nhưng già rồi vẫn có thể nở mày nở mặt một phen ha.”

Mỗi khi nghe thấy lời này, trên mặt Lâm Thịnh luôn cười cười: “Bà nói hươu nói vượn gì trước mặt con gái thế?”

“Chẳng lẽ lời tôi nói không phải thật?” Lam Mạn Vân cười lạnh.

Bình thường Lâm Trĩ Kinh đều khuyên họ bình tĩnh.

Dù sao cũng đều đã lớn tuổi, lúc trước chung đυ.ng không hợp mà ly hôn cũng là điều dễ hiểu, bây giờ gặp lại cũng không cần phải tranh cãi nữa.

Lâm Thịnh đã có gia đình riêng, đương nhiên không quan tâm Lâm Trĩ Kinh nhiều như trước nữa, nên ông ấy cũng tự biết đuối lý, khi Lam Mạn Vân hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại tới, ông ấy nhíu mày không thôi, quyết định nhận chuyện này để mình lo liệu.

Lam Mạn Vân cũng là một người tâm cao khí ngạo, trong lòng nghĩ rằng những nhà như Dương Khai Thừa đều có tầm mắt cao, ngay từ đầu đã coi thường bọn họ.

Lần đầu tiên dùng bữa, Dương Khai Thừa biết Lâm Trĩ Kinh xuất thân từ một gia đình đã ly hôn, ánh mắt thoáng thay đổi, mặc dù không nói gì, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Lam Mạn Vân.

Bà ấy chỉ sợ Lâm Trĩ Kinh chịu uất ức ở chỗ anh ta, kết quả là tên đáng bị băm vằm đó thật sự dám làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa.

Lần này Lam Mạn Vân muốn tìm cho Lâm Trĩ Kinh một người tốt hơn Dương Khai Thừa ngàn lần vạn lần.

Thấy Lam Mạn Vân như vậy, tuy Lâm Trĩ Kinh bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì.

Chuyện này ngay từ đầu cô cũng không để trong lòng, mà từng bước tự lập cuộc sống của mình.

Dương Khai Thừa còn chưa trở về, vết thương ở mắt cá chân cô cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, không tới vài ngày đã trở lại bình thường.

Đợi đến khi vết thương ở chân Lâm Trĩ Kinh lành hẳn, Lam Mạn Vân liền đến chỗ cô, chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với cô.

Bà ấy đặt túi xách trong tay lên bàn, nghiêm trang vuốt vuốt lọn tóc mới uốn của mình: “Ba con tìm cho con một người có điều kiện rất tốt, con có hứng thú không?”

Lâm Trĩ Kinh nhìn bà ấy, cười khúc khích: “Kiểu tóc mới của mẹ không tệ nha.”

Lam Mạn Vân hắng giọng, nhắc nhở: “Nghiêm túc một chút, đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Lâm Trĩ Kinh: “Con còn chưa chia tay, mẹ đã bảo con đi xem mắt rồi, có phải có chút thách thức giới hạn đạo đức không?”

Lam Mạn Vân: “Con còn nghĩ đến giới hạn đạo đức à, lúc Dương Khai Thừa nɠɵạı ŧìиɧ sao không nghĩ đến giới hạn đạo đức với con?”

Lâm Trĩ Kinh: “Ý cô là bây giờ sớm quá, muộn chút cũng không sao mà.”

Lam Mạn Vân trừng mắt: “Dương Khai Thừa rốt cuộc khi nào mới về?”

Lâm Trĩ Kinh: “Nói là ba ngày nữa.”

Lam Mạn Vân: “Lãng phí một giây trên người cậu ta cũng là có tội, nếu con không nhanh chóng chia tay với cậu ta, sẽ là lãng phí cả cuộc đời, hay là...... Con không nỡ.”

Cũng không biết đây có phải phép khích tướng không, Lâm Trĩ Kinh bình thường rất từ tốn, nghe thấy lời này, trầm mặc vài giây, sau đó trực tiếp gửi cho Dương Khai Thừa một tin nhắn, thông báo rằng anh ta đã bị đá.

Lam Mạn Vân lúc này mới mỉm cười: “Như vậy mới phải chứ, dáng vẻ vui sướиɠ có vài phần giống mẹ.”

Lâm Trĩ Kinh: “Con sợ nói trên điện thoại không chính thức, anh ta không coi là thật.”

Lam Mạn Vân: “Mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, chia tay còn cần cậu ta đồng ý sao? Thông báo cho cậu ta là được, cậu ta không có tư cách không đồng ý.”

Nói xong.

Lam Mạn Vân uống ngụm nước trong cốc, ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu tìm ảnh chụp trên điện thoại.

“Mẹ xem cái gì vậy?” Lâm Trĩ Kinh tò mò nhìn về phía bà ấy.

Lam Mạn Vân: “Vợ mới của ba con, con cũng từng gặp rồi đấy, rất có năng lực.”

Lâm Trĩ Kinh cười nói: “Mẹ còn ghen tị à?”

Lam Mạn Vân: “Không hề, bây giờ mẹ nhìn thấy ông ta giống như nhìn thấy không khí, nếu không phải vì chuyện của con, đời này mẹ cũng không bao giờ gọi điện thoại cho ông ta.”

Lâm Trĩ Kinh: “...... Ừm, như vậy cũng tốt, hai người vừa gặp mặt liền cãi nhau.”

Lam Mạn Vân: “Bà vợ mới của ông ta có bản lĩnh, lại là nữ doanh nhân có uy tín, nói rằng muốn giới thiệu cho con một người có điều kiện rất tốt, tốt nghiệp đại học danh tiếng, tuổi tác không hơn kém con là bao, vẻ ngoài cũng ưu tú, ở chỗ mẹ có ảnh chụp, con lại đây xem.”

Lâm Trĩ Kinh không có định qua xem, chống cằm nói: “Ưu tú thế nào vậy?”

Lam Mạn Vân vẫy tay với cô: “Mẹ của con cũng coi như gặp qua vô số người, chàng trai tuấn tú như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đẹp trai hơn cậu Dương Khai Thừa kia nhiều, gương mặt này còn hoàn mỹ hơn ngôi sao trên TV......”

Nghe nói vậy, Lâm Trĩ Kinh đi tới xem ảnh chụp trên điện thoại bà ấy.

Cứ như vậy, Lâm Trĩ Kinh ngây người tại chỗ.

Người trong bức ảnh này——

Thì ra là Giang Dữ.

Người đàn ông trên ảnh người hơi nâng cằm, là ảnh căn cước công dân tiêu chuẩn, sạch sẽ và đẹp trai, rõ ràng là mẫu người mà các bà mẹ chắc chắn sẽ thích.

Cô lắp bắp một chút: “Sao, sao lại là anh ấy?”

Lam Mạn Vân quay đầu nhìn cô: “Con còn quen biết thật à?”

“Có ý gì vậy?”

“Mẹ kế của con nói muốn ảnh của con, mẹ liền gửi qua, ai ngờ chàng trai này nói quen con, mẹ còn chưa tin là thật, cho rằng nhận nhầm, dù sao bình thường con cũng không quen biết nhiều, kết quả thật đúng là quen biết, vậy càng tốt, người quen dễ ra tay.”

Lâm Trĩ Kinh bình tĩnh lại một lát, vội vàng xua tay: “Không được, người này tuyệt đối không được.”

“Như thế nào, nhân phẩm của người ta không tốt?”

“Con không có ý này, anh ấy...... anh ấy là bạn của Dương Khai Thừa.”

Lam Mạn Vân nhíu mày nghĩ một lát.

“Cậu ấy nói cũng không phải vậy.”

“...... Anh ấy nói thế nào?”

“Người ta nói có thể gặp mặt, nói chuyện một chút.”

“Mẹ chắc chắn đây là ý của anh ấy?”

“Vậy thì mẹ không rõ lắm, ba con nói với mẹ như vậy, lúc ấy còn khoe khoang một hồi lâu, nói là gen ông ấy tốt, sinh ra con gái rất xinh đẹp, đối phương vừa xem ảnh liền hài lòng với con.”

Để Lam Mạn Vân làm ầm lên như vậy, Lâm Trĩ Kinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, vành tai cũng phiếm hồng.

Đợi sau khi Lam Mạn Vân rời đi, Lâm Trĩ Kinh mới cầm điện thoại lên như đối mặt với kẻ thù, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giang Dữ.

Sau một hồi đấu tranh trong lòng.

Lâm Trĩ Kinh gửi tin nhắn cho anh.

[Có đó không?]

Năm phút sau.

Bên kia trả lời cô.

[Chuyện gì?]

Lâm Trĩ Kinh: [Hôm nay tôi nghe nói một chuyện, không chắc lắm, nên muốn hỏi anh.]

Ngay sau đó, bên kia thẳng thắn trả lời: [Ý cô là chuyện xem mắt sao?]

Lâm Trĩ Kinh:......

Thế nên, người này từ đầu tới cuối đều biết rõ tình hình.

Nhưng anh cũng bình tĩnh ghê, dù biết sớm hơn cô, vẫn không có động thái gì.

Lâm Trĩ Kinh: [Đúng.]

Lâm Trĩ Kinh: [Tôi không ngờ ba mẹ tôi lại ghép mối uyên ương lên người anh, anh đừng hiểu lầm, họ không biết chúng ta có quen biết nhau......]

Giang Tự: [Hiểu lầm cái gì?]

Lâm Trĩ Kinh: ......

Lâm Trĩ Kinh không trả lời một hồi lâu.

Thật ra cô muốn hỏi câu trả lời khiến cô vừa lòng, là anh nói ra sao?

Nhưng cuối cùng vẫn không tiện hỏi ra miệng, nên Lâm Trĩ Kinh đành không hỏi nữa.

Đúng lúc cô không biết nói gì, Giang Dữ lại chủ động gửi tin nhắn tới.

Giang Tự: [Cô chia tay rồi à?]

Lâm Trĩ Kinh chớp chớp mi.

Anh hỏi rất trực tiếp, chỉ là không biết bây giờ anh đứng về bên nào, dù sao anh cũng là bạn tốt của Dương Khai Thừa.

Lâm Trĩ Kinh: [Hôm nay gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa trả lời.]

Giang Tự: [Ừ.]

Một chữ “Ừ” khiến Lâm Trĩ Kinh hoàn toàn không biết nên nói gì.

Sau đó cô từ bỏ kháng cự, trực tiếp nằm lên giường.

Theo bình thường, sau khi cô và Dương Khai Thừa chia tay, ba mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt, có lẽ cô sẽ đi ăn một bữa cơm xem đối phương là người như thế nào.

Nhưng mà......

Nếu đối phương là Giang Dữ, Lâm Trĩ Kinh thật sự không tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Hai người họ hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.

Thế nên, con đường xem mắt còn chưa bước lên, đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô nghĩ, sở dĩ Giang Dữ nói hài lòng với cô có lẽ là muốn giữ mặt mũi cho cô.

Người như anh, sao có thể đi xem mắt được chứ.

Cũng không biết trong lòng Giang Dữ có thầm chê cười cô không.

Nghĩ vậy, Lâm Trĩ Kinh lại không nhịn được hét lên một tiếng, vùi mình vào trong chăn.

Gần đây cô thật sự yếu đuối quá rồi

Cũng may.

Ba ngày sau, Dương Khai Thừa trở về.

Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê, chuẩn bị nói rõ ràng chuyện này.