Chương 1: Tai nạn xe

Đầu Chung Ý ong ong, cậu cảm thấy cơn đau nhói kịch liệt từng đợt khác nhau. Giơ tay gõ gõ đầu, nhưng cơn đau vẫn không thể dừng lại.

Chuyện gì thế này? Trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, mình đã tự lái xe lao xuống sông.

Công ty vất vả lắm mới đàm phán được dự án hợp tác hạng nhất, ban đầu cả hai bên đều hài lòng, hợp đồng cũng đã được ký kết. Nhưng sau vài ngày, đối tác lại đột nhiên đổi ý.

"Tổng giám đốc Vu, mấy ngày trước chúng ta còn nhau hợp tác với nhau rất vui vẻ, sao hôm nay lại đổi ý như thế?"

"Tổng giám đốc Chung, chúng tôi thực sự hài lòng với điều kiện mà cậu đưa ra, nhưng bây giờ có người đưa ra giá cao hơn, tôi cũng không còn cách nào khác, kinh doanh mà."

"Chúng ta gặp nhau thảo luận cụ thể."

"Vậy cậu nhanh chút, bên tôi không chờ được, tổng giám đốc Chung."

Chung Ý cúp điện thoại, vì để cứu vãn việc kinh doanh, cậu vội vã đến ngay công ty sau khi gọi cho tổng giám đốc.

Thời gian gấp gáp, vì thế lên đường lái xe rất nhanh.

Chung Ý đang lái xe, đột nhiên đối diện có chiếc xe tải lớn mất lái đang phóng về phía cậu. Vừa định đạp phanh giảm tốc độ, nhưng chân vừa đạp lên, lại không thấy xe giảm tốc độ chút nào.

"Sao lại thế này?!"

Chung Ý đạp phanh mấy lần, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, đã không còn kịp nữa rồi. Sắp đυ.ng phải chiếc xe tải lớn, Chung Ý dùng sức quay xe đổi phương hướng.

"Bang……" Chiếc xe vòng qua xe tải, tông vỡ lan can bảo vệ bên cầu, lao thẳng xuống nước……

"Gọi cảnh sát! Nhanh! Gọi 120!"

Tiếng la hét của người qua đường bên tai dần trở nên mơ hồ, Chung Ý cảm nhận được dòng nước đang bao phủ cả người rồi nhấn chìm mình xuống, dần dà thở không nổi, cả người cũng bị ấn chặt vào ghế lái, không còn sức vùng vẫy, mặc cho người chìm xuống cùng với xe……

Lúc này cảm thấy mình không còn cảm giác bị ràng buộc nữa, Chung Ý tiếp tục gõ đầu, để mình tỉnh táo lại.

Cậu phát hiện mình đang đứng tại nơi xảy ra tai nạn, xe đã được vớt lên, phần đầu xe đã bị biến dạng vì cú va chạm quá mạnh. Lúc này mẹ cậu đang quỳ gối một bên, khóc không thành tiếng.

Cảnh sát đi xuyên qua người Chung Ý, bác sĩ nâng cáng chạy đến bệnh viện, cuối cùng Chung Ý mới nhận ra rằng cậu đã chết, hiện giờ chỉ là một dạng linh hồn.

Nghĩ về hai mươi mấy năm đã trôi qua của mình, sinh ra trong một gia đình giàu có, đỗ vào trường đại học yêu thích, sau khi tốt nghiệp đã thành công tiếp quản công ty, mỗi bước mỗi dấu chân.

Chỉ là trong hai năm qua, việc làm ăn của công ty gặp nhiều trắc trở, cũng không suôn sẻ. Lần này vội vàng đến công ty, vì muốn cứu vãn chuyện làm ăn của công ty.

Bản thân đã đi rồi, hy vọng cha và Chung Ninh có thể sống thật tốt. Ngoài buồn bã và bất lực, Chung Ý không có cách nào để trở lại cơ thể của mình.

Chung Ý lang thang suốt mấy ngày, không biết nên đi nơi nào.

"Không phải nói sẽ có Hắc Bạch Vô Thường* tới đón sao, sao lại không thấy đâu?"

*Hắc Bạch Vô Thường: là quỷ có 2 dạng đen và trắng, họ đón những linh hồn của người mới chết về âm phủ, không phân biệt thiện ác.

Chung Ý lung lay, lẩm bẩm trong miệng. Tình cờ đến trước tòa nhà của nhà họ Hải.

"Chắc chắn Hải Trường Vũ sẽ rất vui khi biết sau này mình không còn đối đầu với anh ta." Chung Ý nghĩ trong đầu.

Đã tới nên vào xem luôn, Chung Ý nghênh ngang bay vào, định tìm văn phòng của Hải Trường Vũ.

"Thư ký Trương, cô giúp tôi đem tài liệu này giao cho tổng giám đốc Hải, mấy ngày nay áp suất không khí quanh anh ấy rất thấp, tôi hơi sợ."

Sau đó Thư ký Trương lấy thêm một số tài liệu rồi cầm đi, Chung Ý cũng nhanh chóng đuổi theo cô ấy. Sau khi ra khỏi thang máy, thấy thư ký Trương dừng trước cửa, hít một hơi thật sâu, rồi mới vươn tay gõ cửa.

“Đáng sợ như vậy sao?” Chung Ý nghĩ ngày thường Hải Trường Vũ có hơi lạnh lùng, nhưng anh không đáng sợ tới mức như vậy.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Thư ký Trương mở cửa bước vào, đập vào mắt cậu là một đôi chân dài, người đàn ông ngồi trên ghế có đường nét khuôn mặt gần như hoàn hảo, mái tóc được tùy ý chải ngược ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng phối với ánh sáng nhìn có vẻ cường tráng thâm sâu khó dò, không thể biết được trong mắt anh đang suy nghĩ điều gì, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, cho thấy chủ nhân đang có tâm trạng không tốt.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu hôm nay.” Thư ký Trương cảm thấy tâm trạng của tổng giám đốc nhà mình không tốt, nên không nói thêm gì nữa, chỉ đề cập đến tài liệu.

“Đặt lên bàn, sau đó làm việc của cô.” Hải Trường Vũ dặn dò thư ký Trương, sau đó yêu cầu thư ký Trương ra ngoài.

Nhìn dòng tiêu đề trên điện thoại, Hải Trường Vũ lại im lặng lần nữa, không khí xung quanh bao phủ một nỗi bi thương nhàn nhạt. Chung Ý tò mò không biết tin tức gì trên điện thoại, lại sát màn hình điện thoại của anh để xem tin tức, đó là tai nạn xe của cậu.

Hải Trường Vũ đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát sàn, nhìn thành phố ồn ào nhộn nhịp, nhớ đến Chung Ý, trong mắt anh đều tràn ngập nỗi đau khổ, người đầu tiên mình yêu thầm còn chưa kịp theo đuổi, tại sao cậu lại không còn nữa, nhịn không được tự giễu bản thân.

Chung Ý nhìn sự đau khổ trong ánh mắt Hải Trường Vũ, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó chịu, tuy hai người thường xuyên đối đầu với nhau trong kinh doanh, nhưng tên Hải Trường Vũ này, cậu vẫn có chút yêu thích.

Chung Ý bước đến bên cạnh Hải Trường Vũ, tuy biết rõ anh không thể nghe thấy mình, nhưng vẫn nói:

"Sau này sẽ không còn ai tranh giành chuyện làm ăn với anh, cũng không biết anh là người rất tốt, sao ngày thường cứ phải đối đầu với tôi?"

Hải Trường Vũ đột nhiên quay lại, nhìn về phía Chung Ý, như thể anh cảm nhận được điều gì đó.

Chung Ý nhìn vào mắt anh, tưởng anh có thể nhìn thấy mình, bị dọa sợ hãi, không khỏi nín thở. Vẫy vẫy tay với anh. Nhưng thất vọng chính là, Hải Trường Vũ không có phản ứng gì.

Có phải do quá nhớ cậu hay không, luôn cảm nhận được hơi thở của cậu bên cạnh. Hải Trường Vũ thở dài, quay mặt đi chỗ khác, trở về chỗ ngồi, bắt đầu xử lý tài liệu.

Dường như Hải Trường Vũ cũng không nhìn thấy mình, Chung Ý thở dài, thất vọng rời đi.

Sau khi rời khỏi tòa nhà của nhà hộ Hải, Chung Ý muốn đến công ty mình xem, không biết mấy hôm nay mọi chuyện thế nào.

Nhân viên vẫn cẩn trọng, cậu xoay vài vòng, rồi lên lầu muốn xem phòng làm việc của mình.

Đồ của mình trống không, thay vào đó là đồ của ai không biết, Chung Ý nhìn văn phòng có xa lạ cũng có quen thuộc, trong lòng bắt đầu buồn bực.

"Ngô Cường, đừng quấy rầy tôi nữa." Chung Ninh đẩy cửa vào, bên cạnh còn có thêm Ngô Cường, hai người đang tranh cãi về chuyện gì đó.

"Chẳng phải anh giúp em giải quyết Chung Ý, chẳng phải em nói đợi em trở thành người kế thừa tập đoàn nhà họ Chung, em sẽ đồng ý những gì đã hứa trước đây với anh sao?" Ngô Cường nói với Chung Ninh.

Chung Ý ngẩn người, chợt nhận ra cái chết của mình không phải là tai nạn, có liên quan gì đó đến hai người trước mặt.

Chung Ninh là đứa con bên ngoài của cha Chung, Chung Ý vẫn luôn cho rằng, gia đình mình vô cùng hạnh phúc, cha mẹ hòa thuận. Cho đến khi ba Chung dẫn Chung Ninh vào cửa.

"Tiểu Ý, đây là em trai của con, trước đây em nó vẫn luôn ở bên ngoài, bây giờ mẹ của nó đã mất, cha mang em trở về, hy vọng con có thể đối xử tốt với em."

Chung Ý nhìn cậu em trai nhỏ hơn mình vài tháng tuổi, rồi quay sang nhìn mẹ. Mẹ Chung vẫn luôn biết chồng có người bên ngoài, nhiều năm như thế, tình cảm vợ chồng đã sớm phai nhạt từ lâu.

Nhìn thấy con trai đang nhìn mình, mẹ Chung chỉ gật đầu, bà cũng không quan tâm cha Chung và Chung Ninh.

Tuy Chung Ý không thích cậu ta cho lắm, nhưng việc có thêm đôi đũa ở nhà cũng là chuyện bình thường, thấy mẹ không quá quan tâm, cậu cũng gật gật đầu.

Tính cách Chung Ý hiền hậu, lại có thêm vẻ ngoài thanh tú ưa nhìn, tuy Chung Ninh không xấu nhưng vẫn kém hơn Chung Ý rất nhiều.

Chung Ninh cũng có thể giả vờ ngoan ngoãn, mồm miệng ngọt ngào, luôn ngắn gọn gọi Chung Ý là anh trai, nhưng tâm tư cậu ta cũng không đơn giản như vậy.

Bình thường ít nhiều gì Chung Ninh cũng hay giở trò trước mặt cậu, cậu cũng không thèm quan tâm, nhưng không ngờ cậu ta lại tiếp tục mấy thủ đoạn này.

Về phần Ngô Cường, cậu ta là bạn tốt của Chung Ý thời học đại học, sau đó cùng Chung Ý làm việc tại tập đoàn nhà họ Chung. Lúc đầu mới làm việc còn rất kiên định, về sau bị giáng chức vì hối lộ cấp trên, sau đó đi cầu xin Chung Ý. Cho dù có tình bạn, nhưng xác thực chuyện này có ảnh hưởng không tốt, Chung Ý cũng không giúp cậu ta.

Kết quả là cậu ta đổi công việc khác, lại còn có quan hệ với Chung Ninh.

"Chung Ý là cái thá gì, bình thường cứ trưng ra bộ dáng cao cao tại thượng, giả vờ cho ai xem. Cha anh ta phụ lòng mẹ tôi nhiều năm như thế, những thứ này vốn nên thuộc về tôi!" Chung Ninh nói với Ngô Cường.

"Vậy lúc đầu em nói, chỉ cần anh giúp em giở trò trên xe cậu ta, chẳng phải sẽ đưa anh lên vị trí giám đốc sao? Bây giờ em lại nói không tính?" Ngô Cường không quan tâm mâu thuẫn gì đó giữa hai người, việc cậu ta cần làm chính là lợi ích lớn nhất của bản thân.

"Bây giờ quyền lực của công ty vừa vào tay tôi, đừng gấp như thế được không?" Chung Ninh nhìn Ngô Cường.

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Chung Ý làm sao không hiểu được, hệt như rơi vào động băng, cậu không khỏi run lên. Sau đó là cơn tức giận cuồn cuộn ngất trời.

Chung Ý cực kỳ hận cậu ta, mà hiện giờ cậu chỉ là một mảnh linh hồn không biết đi đâu về đâu.

Vô tri vô giác đi ra ngoài, đi đến nhà mình, nhìn mái tóc hoa râm của mẹ mà lòng xót xa.

Mẹ thích nhất là sạch sẽ, lúc nào cũng dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, tóc bạc trắng thì nhuộm đen cho hợp thời, trang điểm tinh tế. Giờ đây, ngày nào bà ấy cũng rửa mặt bằng nước mắt, đau buồn xót xa khi thiếu vắng đứa con trai chính trực của mình. Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Chung Ý càng cảm thấy đau lòng.

"Mẹ……" Chung Ý nghẹn ngào, không biết phải làm thế nào.

Chúng Ý đi tới trước mộ mình, trong ảnh là một người thanh niên với nụ cười hiền hậu, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhưng dừng lại vào thời điểm phong nhã hào hoa nhất.

Chung Ý ngửa mặt lên trời gào khóc, trút từng cơn tức giận trong lòng.

"Tại sao?! Tại sao?! Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ khiến Chung Ninh gặp quả báo!" Chung Ý gào thét.

Chung Ý lại rơi vào hôn mê thêm lần nữa, lần này, cậu lờ mờ nghe được vài chữ.

"Đi thôi, mệnh cậu không nên tuyệt!"