Chương 39: Phùng Vũ

“Vâng, mẹ.” Chung Ý đang công ty xử lý công việc, thì nhận điện thoại của mẹ Chung xác thực đã lâu hai mẹ con không nói chuyện.

“Tiểu Ý à, gần đây có bận gì không?” giọng nói ôn nhu của mẹ Chung từ đầu bên kia truyền đến, Chung Ý nghe mẹ hỏi, trong lòng chảy qua một dòng nước âm.

“Vẫn tốt, mẹ ạ.” Chung Ý ngoan ngoãn trả lời.

“Mới có mấy ngày không gặp, đã nhớ con rồi, con xem lúc nào có thời gian về thăm mẹ.” Mẹ Chung ngồi trên sô pha, nhìn ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ nhàng lay những cánh hoa trong vườn, các bông hoa cùng nhau đung đưa, khiến bà càng nhớ con mình hơn.

“Đêm nay lập tức về nhà cho mẹ.” Đời trước Chung Ý rất ít khi về nhà, cho du mẹ có thúc giục, cũng rất ít khi trở về.

Nhưng đời này, Chung Ý sẽ quý trọng thời gian bên mẹ, sẽ ở bên bà nhiều hơn.

Nhìn thoáng qua thời gian, thấy cũng không còn sớm, Chung Ý gửi tin nhắn cho Hải Trường Vũ nói:

“Nhất nhất nhất: Đêm nay em về thăm mẹ, không về nhà.”

Chung Ý hai tay nắm điện thoại, nhìn màn hình, chỉ chốc lát, Hải Trường Vũ đã nhắn lại.

“Hải Trường Vũ: Được. 〔 mèo nhỏ khóc hết nước mắt.JPG〕”

“Phì.” Chung Ý sau khi nhìn biểu cảm anh gửi đến, không khỏi cười phá lên, ai chỉ cho anh gửi mấy cái emoji này? Đáng yêu quá đi ha ha ha.

“Chung tổng, cái này ——”

Tiểu Trần vội vàng cầm thêm một phần văn kiện, không gõ cửa mà tiến vào luôn, vừa vào đã thấy tổng tài nhà mình đang ngồi cười ngây ngô trên ghế.

Tiểu Trần:…

Thông thường khi nhìn thấy loại tình huống này, không biết có bị ám sát không nhỉ?

“Khụ.” Chung Ý đem điện thoại đặt sang một bên, thu tay về, nắm lấy tay che môi ho một tiếng, điều chỉnh trạng thái, “Sao vậy?”

“À, ở đây có một phần văn kiện quan trọng.” Tiểu Trần vội vàng tiến lên, đem văn kiện mở ra đặt trước mặt Chung Ý.

Nhìn lướt qua nội dung văn kiện, Chung Ý mở bút ra, vung tay kí tên.

“Tôi đi xuống trước đây, Chung tổng.” Tiểu Trần hơi hơi khom lưng, nói với Chung Ý.

Chung Ý vẫy vẫy tay, để cậu ta đi trước.

Nhạc dạo đi qua, Chung Ý không tiếp tục gửi tin nhắn cho Hải Trường Vũ nữa, mà cúi đầu bắt đầu xử lý công việc.

Sau khi tan làm, Chung Ý lái xe đến Chung gia, tới trước căn biệt thự trắng, vừa vào nhà, đã nghe thấy âm thanh ôn nhu của mẹ, “Tiểu Ý, đã về rồi?”

“Mẹ.” Chung Ý tiến về phía trước, thấy bà ở cách đó không xa, đi về phía trước vài bước, rồi nhẹ nhàng ôm lấy vai bà.

Mẹ Chung có chút sủng nịch mà nhìn Chung Ý, tuy rằng ở riêng, nhưng nhìn cậu vui vẻ như vậy nhất định tâm trạng mấy ngày nay không tồi.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn dính mẹ nữa.” Mẹ chung vỗ vỗ lên người Chung Ý, Chung Ý cảm thụ được hơi thở ôn nhu của người bên cạnh, có chút luyến tiếc rời đi.

“Được rồi.” Mẹ Chung kéo bàn tay đặt trên vai mình xuống, “Để mẹ nhìn xem, chắc là không có gầy đi.” Vừa nói vừa đem người kéo đến phía trước.

Mẹ Chung hơi ngửa đầu, nhìn đứa con trai cao lớn trước mắt, gần nhất tinh thần không tệ, nhưng mà vẫn có chút gầy, Hử? Đó là cái gì?

Mẹ Chung đột nhiên nhìn đến vệt đỏ sậm trên cổ Chung Ý, vốn dĩ nằm ở vị trí không dễ thấy, nhưng do da Chung Ý trắng, hơn nữa bây giờ vị trí của bà cách Chung Ý rất gần, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng.

Là muỗi cắn? Nhưng đã bắt đầu vào đông rồi thì muỗi từ đâu ra ——

Không đúng, mẹ Chung đột nhiên nghĩ tới cái gì, mặt già không khỏi cảm thấy có chút nóng, đây là con gái nhà ai, có chút nhiệt tình.

“Tiểu Ý, gần nhất có bạn gái sao?” Sắp đến giờ cơm, nhìn Chung Ý bên kia đang rót nước, mẹ Chung mở miệng hỏi.

Chung Ý:?

Làm sao mà mẹ biết được? Chung Ý có chút nghi hoặc.

“Đúng vậy, có đối tượng.” Chung Ý không có nói đã có bạn gái, chỉ là nói có đối tượng, không biết mẹ bà có nghe hiểu hay không.

“Là kiểu người như nào?” Nhìn Chung Ý thừa nhận, mẹ Chung có chút tò mò, nhiều năm như vậy, điều kiện con trai nhà mình cũng không tệ, nhưng bên người luôn không có một ai, không nghĩ đến trong khoảng thời gian gần đây lại đột nhiên xuất hiện một người.

“Anh ấy rất tốt, hôm nào con dẫn anh ấy tới gặp mẹ.” Chung Ý nhớ tới bộ dạng Hải Trường Vũ, có chút ôn nhu cười cười, người cậu thích đối xử với cậu rất tốt, chỉ là hy vọng mẹ khi gặp anh không bị anh dọa đến sợ, Chung Ý thầm nói trong lòng.

“Được, được, được.” Nghe tin qua một đoạn thời gian con trai sẽ dẫn con dâu về ra mắt mình, mẹ Chung cực kỳ vui vẻ.

Hôm nay ba Chung cùng Chung Ninh đều không ở nhà, nhưng hai mẹ con lại rất vui vẻ ăn xong cơm chiều, “Đêm nay có ở lại không?” Cơm nước xong xuôi mẹ Chung dò hỏi.

“Không được ạ, chỗ kia cách công ty khá gần, ngày mai đi làm cũng tiện.” Chung Ý cười cười, ở bên này không tránh được đυ.ng phải Chung Ninh, còn không bằng trở về.

Vừa hay lúc này nhận được tin nhắn của Hải Trường Vũ.

“Hải Trường Vũ: Trở về hay ngủ ở bên đấy?”

“Nhất nhất nhất: Đang tính trở về.”

“Hải Trường Vũ: Có cần đi đón không?”

“Nhất nhất nhất: Không cần, tự em có thể trở về .”



Nhìn Chung Ý mắt đầy ngọt ngào nhìn di động, mẹ Chung cười cười, “Được rồi, trở về đi.”

Chung Ý cười với mẹ Chung, cất điện thoại vào túi tiếp tục bồi bà nói chuyện. Thích ý triều mẫu thân cười cười, thu di động lại bồi mẫu thân ngồi trong chốc lát.

“Được rồi, mẹ, con đi về trước.” Thấy cũng đã muộn, Chung Ý nói tạm biệt với mẹ.

“Được, đi đường chú ý an toàn, sau này phải thường xuyên về nhà ăn cơm, bồi mẹ.” mẹ Chung tính toán đưa Chung Ý đến cửa, “Được, lần sau công ty không bận, liền thường xuyên trở về bồi người.”

“Được.” Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tới cửa, lại nghe thấy tiếng cười của Chung Ninh.

“Ha ha ha, hóa ra là như thế này, phải nhờ Hải tổng chiếu cố nhiều hơn……”

Thích ý:?

Mới vừa nhấc mắt Chung Ý đã thấy hai người đối diện đang đi tới, lúc này Chung Ninh đang tươi cười, nhiệt tình nói chuyện gì đó cùng người đối diện, mà người đối diện chỉ lễ phép gật đầu, cũng không phản ứng với cậu ta, thẳng cho đến khi thấy có người từ cửa ra, hai mắt mới sáng lên.

Chung Ninh tan ca về nhà sau đó cùng ba Chung đi tham gia một buổi tiệc rượu, sau đó ba Chung bảo cậu ta đi về trước, kết quả vừa vào cửa đã gặp ngay Hải Trường Vũ đang bước xuống xe.

Chung Ninh có chút buồn bực tại sao Hải Trường Vũ lại ở đây, ngày thường không dễ gì mà nhìn thấy Hải Trường Vũ, Chung Ninh nhiệt tình đi lên nói chuyện cùng Hải Trường Vũ, kết quả Hải Trường Vũ chỉ lễ phép trả lời vài câu.

Đột nhiên biểu tình Hải Trường Vũ xảy ra biến hóa, hai mắt nhìn mỗ một phương hướng, thẳng tắp xuyên qua, theo ánh mắt Hải Trường Vũ, Chung Ninh thấy Chung Ý.

Chung Ninh: “…”

Chung Ý thấy nam nhân đối diện Chung Ninh có chút quen thuộc, nhìn anh đi hướng chính mình, đây không phải là bạn trai của cậu sao?

Chung Ý ánh mắt thoáng qua tia vui mừng, không để ý Hải Trường Vũ, quay đầu nói với mẹ Chung: “Hải tổng tìm con có việc, con đi xe cùng anh ấy, mẹ trở về nghỉ ngơi đi.”

Mẹ Chung nhìn liếc mắt nhìn Hải Trường Vũ đang đi tới, gật đầu, “Được.”

Chung Ninh có chút xấu hổ, đứng cách đó không xa, nhìn hai người lái xe rời đi.

Mẹ Chung nhìn cậu một cái, không nói gì, xoay người rời đi, sắc mặt Chung Ninh lúc xanh lúc đỏ, đến đầu ngón tay cũng có chút run rẩy, chính mình tựa như mới làm trò hề.

**

Chung Ý ngồi ở ghế phụ, “Không phải bảo anh đừng tới đón em sao?”

Hải Trường Vũ trầm mặc không nói lời nào, nhìn đường đèn chậm rãi sáng lên, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Muốn đi đón.”

Được thôi, cũng không thể ép anh, Chung Ý thở dài trong lòng.

“Chung Ninh, là em trai em?” Hải Trường Vũ nhớ tới người vừa mới nói chuyện cùng anh, khuôn mặt có vài phần tương tự Chung Ý, chỉ là khí chất trên người khác nhau, đây là khác biệt lớn nhất.

“Anh nói cậu ta hả.” Chung Ý nhớ tới chính mình xác thật chưa đề cập những việc này với Hải Trường Vũ, hơn nữa cũng chẳng có gì đáng nói.

“Xem như vậy đi, mới nhận về không lâu.” Chung Ý không chút để ý nói một câu, xác thật là mới nhận về không lâu.

Hải Trường Vũ nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Chung Ninh, lại xem ngữ khí này của Chung Ý, trong lòng cũng rõ ràng, cũng không có hỏi lại.

“Không đề cập tới cậu ta, em ——” Chung Ý vừa định nói chuyện, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

“Alo?” Chung Ý nhìn thoáng qua, là điện thoại của Lâm Huyền.

“Tiểu Ý, mau qua Thượng Thiên, Lưu Viễn San dẫn theo đối tượng của cậu ta đến!” Trong giọng nói của Lâm Huyền mang theo hưng phấn, tâm tâm niệm niệm muốn biết đối tượng của Lưu Viễn Sơn nhân vật nào, hôm nay rốt cuộc thấy!

“Được, tôi lập tức tới đây.” Chung Ý nghe thấy Lâm Huyền hưng phấn hưng phấn, liền biết đêm nay trốn không thoát.

“Anh, chúng ta đi Thượng Thiên được không?” Chung Ý nhìn Hải Trường Vũ, trong mắt mang theo chút nũng nịu đến cậu cũng không nhận ra.

“Được.” Hải Trường Vũ thanh âm có chút khàn khàn, một phát chịu đựng hai đả kích, đầu tiên là Chung tiểu thiếu gia gọi mình là anh, tiếp theo là nhìn mình với anh mắt như vậy.

Thượng Thiên cách hai người không xa, là một quán bar cao cấp, bên trong khá đẹp.

Hai người lên phòng bao trên lầu, bao cái phòng, Chung Ý vừa mở vừa vào, bên trong đã truyền đến một vài âm thanh ồn ào, “Ha ha ha ha ha, vẫn là bị tôi bắt được…”

“Mau thừa nhận đi, định đi đâu?”

“Các đại ca, buông tha tôi đi.”

Chung Ý cất bước đi vào, thấy hình ảnh đẹp mắt Lưu Viễn Sơn đang chắp hai tay trước ngực, hướng mọi người cầu xin.

“Tiểu Ý!” Lâm Huyền từ bên cạnh lập tức chạy tới, đang muốn ôm lấy Chung Ý, kết quả lại bị lôi lại, bản thân gì cũng không ôm được.

Lâm Huyền:???

“Anh?” Vương Mông thấy anh đứng đằng sau Chung Ý, nghi hoặc gọi anh, anh cậu ta sao lại đi cùng Tiểu Ý ?

“Được, mau để tôi nhìn xem đối tượng của Lưu Viễn San là ai?” Chung Ý nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Lâm Huyền, lôi trở lại cậu ấy lại, nhân tiện không quên cho Hải Trường Vũ một ánh mắt, anh cẩn thận cho em một chút!

“Đúng rồi đúng rồi! Ở đây!” Lâm Huyền không có nghĩ nhiều, lôi kéo Chung Ý về phía bên cạnh Lưu Viễn Sơn, Hải Trường Vũ cũng đi theo phía sau.

“Đây đây đây~” Lâm Huyền chỉ vào người đang ngồi ở trên sô pha.

Người đối diện cũng chào hỏi Chung Ý, “Chào cậu.” Quay qua đang định chào hỏi Hải Trường Vũ, “Hải ——” Lập tức dừng lại, “Khụ khụ” còn suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.

Hải Trường Vũ sao lại ở đây?!

Hải Trường Vũ cũng có chút buồn bực, không nghĩ tới đối tượng của bạn Chung Ý, cư nhiên là Phùng Vũ.

Chung Ý nhì phản ứng của Phùng Vũ, lại nhìn ánh mắt Hải Trường Vũ, hai người này quen biết nhau?

“Cậu ta chính là người phụ trách sắp xếp hạng mục trao đổi thực tập sinh.” Nhìn ra nghi hoặc của Chung Ý, Hải Trường Vũ lên tiếng giải thích.

Được lắm, đây là chủ mưu tạo ra thứ này!