Chương 4

“Chung Ý, ngày mai mọi người đều đi thực tập rồi, hôm nay ký túc xá chúng ta tụ tập một bữa đi.” Là Lâm Huyền gọi điện thoại đến.

Lâm Huyền là bạn cùng phòng ký túc xá từ năm nhất của Chung Ý, khi mới nhập học, nhà trường không cho phép trọ một mình ở bên ngoài, cho nên Chung Ý liền ở trong ký túc xá trường một học kỳ.

Đáng nhắc đến chính là, bạn cùng phòng ký túc xá của cậu Vương Mông, là em họ của Hải Trường Vũ, đồng thời cũng là bạn trai của Lâm Huyền.

“Được, các cậu định tụ tập ở đâu?” Chung Ý hỏi.

“Chỗ cũ chỗ cũ, này này này, Vương Mông anh đừng có mà đυ.ng vào cánh gà của em …… Cậu mau đến đây, chúng tôi đang chờ cậu đó.” Nói xong vội vội vàng vàng tắt điện thoại, giống như dáng vẻ đi đoạt cánh gà.

Cái gọi là chỗ cũ 4 người, thật ra là một cửa hàng đồ nướng được trang trí theo phong cách độc đáo, khi ăn sẽ có chuyên gia nướng cho, hương vị cũng không tệ, không gian riêng tư, mấy người bọn họ đều rất thích ăn ở nơi này.

Hiện giờ không muốn lái xe, Chung Ý gọi xe đến nơi đó. Đi vào, quen cửa quen nẻo tìm chỗ bọn họ ngồi.

Chung Ý ngồi xuống, không chịu nổi sự nhiệt tình của Lâm Huyền, liền ăn cánh gà cậu ấy để lại cho mình, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Vương Mông, cảm giác cánh gà của bản thân sắp bị Vương Mông nhìn đến sắp thủng lỗ, Chung Ý ngượng ngùng ăn tiếp.

Cảm giác được Vương Mông nhìn chằm chằm cánh gà của người ta, Lâm Huyển đẩy đẩy Vương Mông.

“Không phải còn cánh gà sao, chờ lát nữa cũng cho anh một miếng, sao lại nhớ mãi không quên như vậy?”

Vương Mông ủy khuất nói: “Em toàn để lại cho cậu ấy, anh còn không thể nói thêm mấy câu sao.”

Nam nhân cao một mét tám làm ra bộ dạng ủy khuất, khiến Lâm Huyền mềm lòng ngay lập tức, dùng thân hình nhỏ bé của bản thân ôm lấy Vương Mông vội vàng an ủi nói: “Em cho anh một cái cánh gà được chưa.”

Bốn người hi hi ha ha, nháo thành một đoàn.

“Đi thôi, sau này cũng muốn tụ tập thường xuyên như này, chúng ta đều là người ở thành phố này, có công việc cũng không thể quên nhau.” Lâm Huyền cầm ly rượu, đứng lên, nói với ba người.

“Được!” Mấy người cùng nhau cụng ly.

Chung Ý uống thêm mấy chén nữa, đã bắt đầu say. Khi say có người sẽ xuất hiện hàng trăm hàng ngàn cảm xúc, có người sẽ làm ầm ĩ lên, cũng có người ngủ ngay lập, mà đối với Chung Ý, chính là kiểu người còn lại, không kêu một tiếng, cũng không ngủ, sẽ giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Vương Mông nhìn Lâm Huyền đang treo trên người mình, lại nhìn Chung Ý đang say ở đối diện. Đang nghĩ làm thế nào để đưa cậu trở về, đột nhiên, thấy anh họ gọi đến.

Người trong nhà đã sắp xếp cho cậu ta thực tập ở công ty của cậu, muốn giúp đỡ chút ít cho anh họ Hải Trường Vũ. Hôm nay trước lúc tụ họp cậu ta còn ở nhà cậu, sau khi đi về thì gặp Hải Trường Vũ.

“Đi đâu?” Hải Trường Vũ dò hỏi.

“Vũ ca, hôm nay ký túc xá của bọn em có hẹn tụ họp.” Vương Mông còn tưởng Hải Trường Vũ có chuyện gì, nghĩ ngày mai phải đi làm.

Kết quả Hải Trường Vũ lại nói: “Không có việc gì, đi đi.”

Không ngờ bây giờ lại gọi điện đến, anh họ của cậu ta là người có tính cách lãnh đạm, từ nhỏ Vương Mông đã đánh nhau với anh, cũng không sợ Hải Trường Vũ lớn hơn cậu ta 2 tuổi, Vương Mông lo lắng cho chị dâu của mình sẽ bị Hải Trường Vũ đông chết. Nhưng anh họ của cậu ta đã 24 tuổi, bản thân lại chưa từng thấy anh mang đối tượng về nhà.

Vương Mông cũng không nghĩ nhiều, trả lời điện thoại:

“Anh họ, sao thế?”

“Bao giờ các cậu về?” Giọng nói lạnh lùng xuyên qua điện thoại truyền đến bên kia, có chút méo mó.

“Vẫn chưa, hiện giờ bên người em còn có hai con ma men. Bây giờ không biết phải làm sao đây, Đỗ Phàm cũng đã về rồi. Lâm Huyền lại nháo không chịu lên xe, nhưng mà em lại không yên tâm Chung Ý.” Vương Mông nói hết chuyện ra rồi cầu cứu anh họ nhà mình.

Nghe được tên Chung Ý, Hải Trường Vũ lắc lắc đầu, sau đó lập tức dặn dò nói: “Gửi địa chỉ cho tôi, chờ chút.”

Vương Mông làm theo, sau đó chờ Hải Trường Vũ đến. Chung Ý vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hai mắt to tròn dại ra, mở to.

Hải Trường Vũ rất nhanh đã tìm được vị trí của bọn họ. Gọi điện hỏi Vương Mông số phòng.

“102.”

Sau khi Hải Trường Vũ đi vào, thấy Lâm Huyền đang ngồi đối diện đĩa cá nướng, Vương Mông đang dỗ cậu ấy.

Nhìn bốn phía, Hải Trường Vũ thấy Chung Ý đang ngồi ở trên sô pha, hai mắt Chung Ý sáng lấp lánh, giống như chó con, ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Thường ngày Chung Ý vẫn luôn là bộ dạng quân tử ôn nhu, thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh làm cho tức giận, nhưng hiếm khi thấy cậu có bộ dáng trẻ con. Hải Trường Vũ nhìn đôi mắt ngập nước của cậu, tim bỗng hẫng một nhịp.

Sau đó quay lại nói với Vương Mông: “Đừng lãng phí tiền thuê xe, tôi chở Chung Ý về. Cậu đưa Lâm Huyền về, ngày mai nhớ rõ thời gian tới công ty.”

Nói xong, nắm tay Chung Ý rời đi.