Chương 47: Thẳng thắn

“Được rồi, về thôi.” Chung Ý cũng đã mua được kha khá, đề nghị với Hải Trường Vũ.

“Được” Hải Trường Vũ cười nhạt, hai người quay lại xe, về nhà.

“Hôm nay về nhà anh đi, cách đây khá gần.” Hải Trường Vũ chuyển vô lăng, nói với Chung Ý.

“Được.” Chung Ý nghĩ sao mình cũng chưa đến nhà anh lần nào.

“Dì Hải với Chú Hải có ở nhà không?” Chung Ý có chút tò mò.

“Hai người họ không ở nhà, nếu ở thì giống như đi gặp gia trưởng vậy.” Hải Trường Vũ cười cười nhìn Chung Ý.

“Cha mẹ anh biết chuyện của chúng ta không?” Nếu như biết con trai mình thích một người con trai khác, không biết cha mẹ Hải Trường Vũ có suy nghĩ gì, hơn nữa Hải Trường Vũ còn là người thừa kế Hải thị.

“Biết.” Hải Trường Vũ cũng không dấu chuyện của bản thân với Chung Ý, lúc trước đã nói với cha mẹ trên bàn ăn.

“Trường Vũ à, con cũng đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc tìm người yên bề gia thất rồi.” Mẹ Hải nhớ ra chị em của mình gần đây cũng đang thúc giục con trai kết hôn, bản thân cũng nên đánh tiếng trước với Hải Trường Vũ.

“Con đã có đối tượng rồi.” Hải Trường Vũ bình thản đáp một, trong mắt mang theo tia đắc ý cùng khoe khoang.

“ y yo, ai có thể chịu được tảng bằng này thế.” Mẹ Hải nhanh chóng hỏi, không ngờ Hải Trường Vũ đã có đối tượng rồi, bà còn tưởng con trai mình chỉ thích làm việc thôi.

“Ai vậy?” Ba Hải cũng có chút tò mò, vốn dĩ lúc phu nhân nhà mình muốn mai mối, bản thân chỉ cười cười, cũng không phản đối. Nhưng nghe con mình có đối tượng, cũng tò mò muốn biết, đồng thời cũng không tin Hải Trường Vũ có đối tượng.

“Hôm khác sẽ dẫn đến gặp cha mẹ.” Hải Trường Vũ cũng không có ý định thỏa mãn sự tò mò của cha mẹ, chỉ nói hôm khác dẫn đến, “Được!” Chỉ như vậy, mẹ Hải đã vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng có người có thể khiến Hải Trường Vũ động lòng.

Không biết có đối tượng thì không sao, nhưng biết rồi, mẹ Hải có chút lo lắng, nhưng bà lại không hề biết con trai mình ưu tú nhường nào.

“Không cần đợi đến hôm đấy, bây giờ chúng ta rất tò mò về đối tượng của con.” Mẹ Hải thỏa hiệp, nhưng cha Hải lại không như vậy, tất nhiên là muốn biết kết quả.

“Chung Ý của Chung gia.” Hải Trường Vũ ăn xong những hạt cơm cuối cùng trong bát, đem bát đũa đặt xuống, lấy khăn giấy lau miệng, nhàn nhạt đáp.

Cha Hải cùng mẹ Hải sửng sốt một chút, Chung Ý? Là Chung Ý kia sao?! Không phải con gái? Không phải là đối thủ con mình sao?

Bất quá nghe nói đứa nhỏ kia rất tốt, hai người đã từng này tuổi, còn có gì mà chưa gặp qua đâu.

Đối với hôn nhân của con mình, chỉ cần con thích, thì là ai cũng được, mặc kệ là nam hay nữ, dù sao cũng không phải cần người kế vị ngôi Hoàng đế như ngày xưa.

Hạnh phúc của con cái mới là lớn nhất.

“Hôm nào dẫn đến đây.” Hai người cười cười, mẹ Hải chớp mắt nhìn Hải Trường Vũ, nói: “Đến lúc đó mẹ sẽ xuống bếp nấu ăn.”

“Được.” Hải Trường Vũ vốn dĩ còn có chút lo lắng, kết quả nghe được lời này của mẹ, lo lắng trong lòng cũng lắng xuống.

**

“Cha mẹ anh biết rồi?” Chung Ý có chút không tin được, thế mà lại đơn giản như vậy! Không bị nghiêm khắc dạy bảo sao?!

“Đúng vậy.” Hải Trường Vũ gật gật đầu, khi gần đến nơi, thì dừng xe lại.

“Đến rồi, xuống đi.”

“Nhanh thật.” Chung Ý bước xuống, nhìn trang viên trước mặt.

Cùng Hải Trường Vũ đi vào căn biệt thự to lớn kia, Chung Ý phát hiện không có quá nhiều người, hiện giờ mọi người đều đang nghỉ ngơi, cha Hải cùng mẹ Hải đều không có ở nhà.

Chung Ý mới vừa đi vào, điện thoại liền vang lên, bất quá tiếng chuông lần này khác với lần trước.

“Sao vậy? Tiểu Trần.” Chung Ý nghe điện thoại, nhìn Hải Trường Vũ cũng đang nhíu mày nghe điện thoại.

“Chung tổng, cậu cùng Lưu Viễn Sơn bị chụp lén rồi, đang lan truyền trên mạng.”

Chung Ý: “?”

“Được rồi, đừng gấp, tìm người gỡ bài là được.” Chụp khi nào chứ, Chung Ý cực kỳ buồn bực.

“Được.” Tiểu Trần đáp lời, cúp máy, đi xử lý chuyện này trước.

“Có phải chuyện liên quan đến ảnh chụp đúng không?” Hải Trường Vũ đến gần, trên tay cũng cầm di động hiển thị cuộc gọi vừa mới tắt, Tiểu Lưu biết quan hệ hai người không bình thường, sự việc vừa mới nổ ra, liền lập tức gọi điện cho Hải Trường Vũ.

“Để xem chuyện gì đang xảy ra.”

Chung Ý click mở Weibo, tài khoản này của cậu ngày trước là vì để tuyên truyền một hạng mục, nên cố ý làm tích xanh. Lúc này, vừa mới mở Weibo ra, di động đã hiện hàng loạt thông báo.

Tin nhắn thật sự quá nhiều, Chung Ý trực tiếp thoát ra, mở bảng Hotsearch, đứng đầu chính là “Bạo! Lộ diện bạn trai của Lưu Viễn San!”

Chung Ý: “…”

Còn có thể như này sao, Chung Ý nhìn qua bài post, ý tứ đại khái chính là Lưu Viễn San cùng bạn trai bí mật hẹn hò, cư nhiên còn có ảnh chụp.

Một tấm là Lưu Viễn San đem khẩu trang hơi gỡ khẩu trang cười với Chung Ý, một tấm là Chunh Ý sờ đầu Lưu Viễn San.

Sườn mặt của hai người đều rất rõ ràng.

Cư dân mạng bùng nổ.

yb: Tú nhi, các chị em, sườn mặt cùng cánh mũi của người này này thật đẹp!

Tránh xa thị phi: Mau đến đây! Tôi tìm được Weibo của bạn trai bí mật kia rồi, chính là người này, người phụ trách Tập đoàn Chung thị.

Buồn ngủ quá: Hóa ra là yêu kẻ có tiền, này thì tình cảm gì? Chơi đùa thôi.

Tiểu xa: Lầu trên có thể đừng nói thẳng ra như vậy được không? Không phải ai cũng có mẹ.



Chung Ý đỡ trán, đây cũng thật là, chọn góc thật chuẩn, nhìn cũng thật thân mật, rõ ràng bản thân chưa từng qua lại với Lưu Viễn San.

“Không sao cả, cho người gỡ bài là được.” Hải Trường Vũ vỗ vỗ Chung Ý, “Đi rửa mặt trước đã.”

“Chờ anh gọi điện hỏi Lưu Viễn San một chút, bảo cậu ta làm rõ chuyện này.”

“Được.” Đêm nay Hải Trường Vũ tự mình đi đón người, làm sao có thể tin mấy tin vịt trên mạng được chứ.

Chung Ý gọi điện thoại cho Lưu Viễn San, chuông điện thoại vang lên một lúc, đối phương không nhận. Sao thế nhỉ, Chung Ý tiếp tục gọi lại.

Gọi thêm hai lần vẫn không ai nghe máy, Chung Ý từ bỏ, có thể là cậu ta đang tắm, đợi lát nữa cậu ta tắm xong sẽ gọi lại.

“Đi ngủ trước đã.” Chung Ý ngoan ngoãn cười với Hải Trường Vũ.

**

Lúc này Lưu Viễn San đang ngồi đối mặt với Phùng Vũ, nhưng hai người đều không nhìn vào mắt đối phương.

“Có điện thoại, sao không nghe?” Phùng Vũ nhìn thoáng qua tên người gọi, trên màn hình hiển thị rõ trên Chung Ý, trào phúng một tiếng nói.

“Anh có ý gì?!” Lưu Viễn San thấy Phùng Vũ như vậy, liền bộc phát cơn giận.

“Có ý gì? Tự lên mạng mà xem.” Phùng Vũ có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục tức giận nữa, đỡ trán xoa huyệt thái dương.

Chiều nay cậu ta gặp được bạn ở cửa hàng bán trang sức nhưng lại đυ.ng phải Lưu Viễn San, cho nên ở lại dỗ cậu ta một lúc, nhưng cậu ta đã dỗ không biết bao lâu mà Lưu Viễn San vẫn luôn tức giận.

Đi được nửa đường thì có việc không thể đi cùng, chỉ có thể đến nhà cậu ta chờ.

Kết quả là phải chờ rất lâu, đèn trong phòng cũng lười mở, bản thân có chút mệt mỏi nằm nhoài trên sô pha.

Thẳng đến lúc Lưu Viễn San vào cửa, mở đèn, mới phát hiện ra cậu ta nằm trê sopha.

Vốn dĩ bản thân là tiểu thiếu gia, bình thường có bao giờ phải dỗ người, hơn nữa cộng thêm việc chờ người đã lâu, cùng sóng gió trên mạng, tùy tiện cũng có thể làm vỡ trái tim của Phùng Vũ.

Bản thân thì lo lắng cho cậu ta, đến cơm cũng không ăn, kết quả cậu ta lại cùng bạn bè hi hi ha ha, tấm ảnh kia nhìn còn rất thân mật…

“Người buổi chiều là bạn của tôi, cậu không cần hiểu lầm.” Phùng Vũ vẫn quyết định mở miệng, không để Lưu Viễn San hiểu lầm.

“Bạn bè cái gì chứ? Bạn gái mới đúng nhỉ?” Lưu Viễn Sơn không chút khách khí đáp lại câu của Phùng Vũ, vậy mà còn dám hoài nghi mình cùng Chung Ý, thật là buồn cười, đến cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có.

“Vậy cậu cùng Chung Ý cũng là bạn bè sao, cử chỉ thân mật như vậy.” Phùng Vũ nhịn không nổi nữa, chuyện nữ sinh kia thật sự là không biết phải giải thích như thế nào mới được, vì cô ấy là bạn tốt nhiều năm của mình, tuy rằng trước kia cũng đã từng theo đuổi cô ấy.

Nhưng không thành, lần này gặp được trong cửa hàng trang sức cũng là trùng hợp, ai mà ngờ lại bị Lưu Viễn San bắt gặp. Xác thực trước kia bản thân có chút đa tình, nhưng từ lúc ở bên Lưu Viễn San, thì cũng chỉ có mình cậu ta.

Chỉ là Lưu Viễn San vẫn luôn không tin, Phùng Vũ có chút mệt mỏi.

“Được thôi, nếu cả hai đều không tin tưởng nhau, vậy chúng ta trước tiên nên chia tay đi, khi nào bình tĩnh rồi lại nói.” Lưu Viễn Sơn nhìn Phùng Vũ dáng vẻ như rất mệt mỏi, cười lạnh một tiếng, nếu đã như vậy, cần gì phải miễn cưỡng khiến trong lòng khó chịu.

Hôm nay khi cùng Chung Ý tách ra, Lưu Viễn San cũng không có lập tức về nhà, mà đi về nhà chính, cậu ta cũng ý thức được bản thân có chút thất thố, còn có chút ngang ngược vô lý.

Lưu Viễn Sơn suy nghĩ một lát, quyết định về nhà nghe Phùng Vũ giải thích trước, bình tĩnh cùng giải quyết việc này. Kết quả vừa về nhà liền nghe được Phùng Vũ nói mình cùng Chung Ý có quan hệ không rõ ràng.

“Cậu?!” Phùng Vũ không nghĩ tới Lưu Viễn San có thể nói ra những lời như vậy, hai mắt tức khắc đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Viễn San.

“Trước cứ như vậy đi.” Lưu Viễn San không muốn tiếp tục tranh cãi nữa. Lấy di động xem, gọi lại cho Chung Ý: “Không có việc gì, Tiểu Ý, để tôi làm sáng tỏ.”

Lưu Viễn San nhanh nhẹn mở Weibo, bỏ qua 99+ tin nhắn kia, trực tiếp đăng Weibo:

Lưu Viễn San: “Là bạn tốt, tôi còn độc thân.”

Xa không nghĩ: Có ý gì? Độc thân? Vậy đĩa đơn lúc trước thì sao?

Ô hắc hắc: Ô ô ô, cái gì độc thân? Tôi lại không tin tình yêu.

!!!: Cái gì? Anh quay trở về cuộc sống độc thân, tuyệt vời!

……

“Trước cứ như vậy đi.” Lưu Viễn Sơn nhìn thoáng qua Phùng Vũ, không muốn nhắc lại, cần gì phải làm nhau mệt mỏi.

“Tôi…” Phùng Vũ hối hận cực kỳ, bản thân không nên bồi cô ấy đi dạo phố, càng không nên nói lung tung, biết rõ Lưu Viễn San không có cảm giác an toàn, vậy mà…

“Cậu về đi, đây là nhà tôi.” Lưu Viễn San mặt không biểu tình hạ lệnh đuổi khách.

“Không phải…… Tôi không muốn chia tay……” Phùng Vũ nhìn Lưu Viễn San, vẫn là chịu không được mà nhận thua: “Thực xin lỗi, tôi ——”

“Được rồi.” Lưu Viễn San đánh gãy lời cậu ta.

“Nếu nháo tiếp sẽ càng khó coi hơn.” Lưu Viễn San nói.

“Phanh ——” Phùng Vũ bị đuổi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa, nhìn ánh sáng hắt qua khung cửa sổ nhỏ.