Chương 51

Ăn cơm xong, mọi người đi đến phòng khách, để cho người giúp việc dọn dẹp đống hỗn độn phía sau.

"Có ai muốn ăn hoa quả không?" Hải Trường Vũ thấy người giúp việc mang lên một ít hoa quả đã cắt liền hỏi.

"Không ăn." Cho dù chỉ là một ngụm nước, Chung Ý cũng không thể uống nổi nữa, cậu thật sự đã ăn rất no rồi.

Chung Ý cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, lại tiếp tục sờ sờ, Hải Trường Vũ nhìn thấy cậu như vậy, quay đầu nói khẽ gì đó với người giúp việc bên cạnh.

"Được." Người giúp việc nhanh chóng trả lời rồi đi ra ngoài trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã trở lại, đưa cho Hải Trường Vũ thứ gì đó.

"Cái gì vậy?" Chung Ý nhìn thấy hành động kì kỳ quái quái của Hải Trường Vũ cùng người giúp việc, có chút tò mò nhìn hai người.

Hải Trường Vũ quay sang nhìn Chung Ý, liền đυ.ng phải ánh mắt tò mò của cậu, anh ngồi nghiêng về phía cậu, thừa dịp mẹ Hải cùng Vu Phong đang vô cùng cao hứng nói gì đó, liền thả đồ vào tay Chung Ý.

Chung Ý cúi đầu đã thấy một viên thuốc nho nhỏ, trăng trắng tròn tròn, im lặng nằm trong lòng bàn tay cậu.

Bỗng dưng cậu thấy trong lòng ấm áp, Hải Trường Vũ vẫn nhận ra, hôm nay mẹ Hải gắp cho cậu cả đĩa rau, vì ngại phải cự tuyệt nên Chung Ý đem toàn bộ ăn hết, sau khi ăn xong thật sự có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn ngại nói với Hải Trường Vũ và mẹ Hải, không ngờ anh vẫn nhận ra, còn lặng lẽ giúp cậu tìm thuốc.

Chung Ý đem viên thuốc nhỏ để vào trong miệng, dùng đầu lưỡi cuốn đến yết hầu, không cần nước mà nương vào nước bọt nuốt xuống.

Viên thuốc rất nhỏ, chỉ chốc lát sau đã chầm chậm trượt vào trong dạ dày.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ cảm xúc trong lòng, Chung Ý không còn cảm giác khó chịu như vừa rồi nữa, cậu liền hướng Hải Trường Vũ cười cười, bên môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, nháy mắt với anh.

"Chuyện gì khiến cho tiểu Ý của chúng ta vui vẻ thế?" Mẹ Hải hiển nhiên cũng chú ý tới việc Chung Ý cười ngọt ngào với Hải Trường Vũ, không khỏi đùa giỡn nói.

"Là vì được gặp chú và dì nên vui vẻ ạ." Chung Ý thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Hải Trường Vũ, hướng mẹ Hải cười cười, đánh trống lãng.

Sau nữa ngày tiêu thực, Chung Ý rốt cục cảm thấy bản thân không còn khó chịu nữa, cậu đứng lên đi vài bước, định lại tiếp tục tiêu thực, không nghĩ tới công ty gọi điện đến.

"Chung tổng, tài khoản của của bộ phận tài chính công ty có gì đó không đúng, có liên quan đến số tiền rất lớn."

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức xử lý." Khi Chung Ý nghe được, sắc mặt trầm xuống, vẫn có vài người không thể tin được.

"Làm sao vậy?" Hải Trường Vũ nhìn sắc mặt cậu, hỏi.

"Công ty em có chút chuyện." Chung Ý ngượng ngùng hướng mọi người cười cười rồi gật đầu với Hải Trường Vũ: "Anh ở lại với chú và dì đi, em đi xử lý một chút."

"Không cần anh đi cùng em sao?" Hải Trường Vũ thấy vẻ mặt Chung Ý không tốt lắm, có chút lo lắng.

"Không có việc gì, em đi xem thử thôi, vẫn có thể giải quyết được." Chung Ý dùng ánh mắt trấn an Hải Trường Vũ một chút, hướng mọi người lộ ra một nụ cười xin lỗi, lấy áo khoác rồi đi.

Chung Ý lái xe rất nhanh đến thẳng công ty.

"Chung tổng!" Nhìn thấy Chung Ý đến, tiểu Trần vội vàng nghênh đón: "Hạng mục tài chính nào xảy ra vấn đề?"

Chung Ý một bên đi về hướng văn phòng, một bên hỏi tiểu Trần, tiểu Trần vội vàng gõ văn kiện cầm trên tay: "Ngài xem, là cái hạng mục cuối tuần trước."

Cuối tuần trước Chung Ý kết hợp mọi người mở hội nghị, quyết định một hạng mục, rất nhiều người cũng không đồng ý, còn nói phương diện vốn chi tiêu có vấn đề, nhưng lúc đó Chung Ý vẫn đem hạng mục này giữ lại, dẫn tới rất nhiều người bất mãn.

Không ngờ lại có chuyện xảy ra sớm như vậy, rất nhiều người ôm tâm trạng xem náo nhiệt, nếu hạng mục lần này làm không tốt thì sẽ có ảnh hưởng đối với vị trí chủ tịch của Chung Ý.

"Để tôi xem." Chung Ý nhìn thoáng qua, rất nhanh liền phát hiện, cột tài chính xảy ra vấn đề, nhưng tại sao, cậu nhớ rõ vốn chi tiêu ban đầu không hề có vấn đề, hoặc là có người ở phía sau động tay động chân.

Chung Ý trong lòng "Xùy" một tiếng, không cần nghĩ cũng biết là ai, có thể dử dụng thử đoạn ngáng chân này, cũng chỉ có một người.

"Được, hiện tại cậu cho người đi thăm dò xem khoản tiền còn thiếu này được chuyển đến đâu, đặc biệt chú ý kiểm tra tài khoản của Chung Ninh cho tôi."

Chung Ý đưa tài liệu trong tay cho tiểu Trần, ngồi vào ghế, mở máy tính, bắt đầu xử lý những vấn đề của hạng mục lần này.

Chung Ý lập tức bận rộn, một bên xử lý hạng mục trong máy tính, một bên còn phải đối phó mấy lão già kia.

"Chung tổng, hạng mục lần này, chúng ta ban đầu định không đồng ý, cậu xem như hiện tại cậu định xử lý như thế nào đây?" Vài người đứng trong văn phòng Chung Ý gây sự.

"Tôi sẽ cho mọi người phương án xử lý chính xác nhất." Chung Ý đem chuột máy tính thả xuống, bình tĩnh nói trước mặt mọi người.

"Nhưng Chung tổng ít nhất cũng phải cho chúng tôi một cái thời hạn chứ." Mấy người vẫn không nghe được đáp án mình muốn, tiếp tục nói.

"Hai ngày." Chung Ý lạnh giọng nói.

Cái gì? Hai ngày?!

Mọi người có chút hoài nghi, tài chính liên tiếp xuất hiện vấn đề, cậu lại có thể nghĩ rằng hai ngày có thể giải quyết hết, thật đúng là người si nói mộng, trong lòng mọi người tỏ vẻ không tin, nhưng cậu đã nói như vậy, cũng không tiện nói thêm gì.

"Được! Vậy thì hai ngày."

Cho cậu thời gian hai ngày, đến lúc đó không làm được, vậy đừng trách bọn họ, có đôi khi, Chung gia cũng không hoàn toàn là họ Chung, mấy người lưu lại những lời này sau đó liền rời đi.

"Chung tổng, hai ngày? Có phải là quá ngắn rồi không?" Tiểu Trần vừa mới đi vào đưa văn kiện, cũng thấy được một màn này, có chút lo lắng.

"Không có việc gì." Chung Ý một lần nữa đem con chuột máy tính cầm lên, tiếp tục xử lý công việc, hai ngày, chỉ cần biết người đứng phía sau màn vậy thì mọi việc đều sẽ dễ dàng.

Nhưng chuyện này cũng không dễ xử lý: "Chung tổng, quản lý Chung quản lý vốn chi tiêu không có vấn đề." Tiểu trần đem văn kiện để ra trước mặt Chung Ý.

Từ buổi chiều bận bịu đến bây giờ đã gần mười hai giờ, Chung Ý vẫn mặt đối mặt với máy tính, đôi mắt đã có chút khó chịu, cậu lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt, nghe thấy tin này liền có chút hoài nghi.

"Không ở trong tay ông ta, vậy thì ở đâu?" Chung Ý thì thào tự nói, sau đó thả mình vào trong ghế, bắt đầu tự hỏi.

"Cốc cốc..." Đang nghĩ ngợi đột nhiên của văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, tiểu Trần cùng Chung Ý có chút sững sờ.

Đã trễ thế này, còn ai đến nữa?

Tất cả mọi người đều tan tầm hết rồi, ngoại trừ một số người giúp đỡ ở lại tăng ca, nhưng vừa rồi đều đã về hết*, hiện tại chỉ còn lại mình cậu và tiểu Trần.

"Có lẽ là vẫn còn chuyện cần nói." Chung Ý bảo tiểu Trần đi mở cửa.

Đôi mắt cậu thật sự khô đến khó chịu, Chung Ý nhịn không được nhắm hai mắt lại, tay bóp bóp huyệt thái dương có chút khó chịu.

"Hải --"

"Xuỵt." Hải Trường Vũ nhìn qua khe cửa thấy Chung Ý nhắm mắt nhíu mày bóp huyệt thái dương, nghe thấy tiểu Trần gọi mình, liền đưa tay ra dấu cho tiểu Trần, ý bảo cậu im lặng.

"Làm sao vậy, tiểu Trần?" Cảm giác thấy cửa có động tĩnh, lại có cảm giác tiểu Trần nói gì đó rồi lại im lặng, Chung Ý mở miệng hỏi.

Thấy tiểu Trần không trả lời mình, Chung Ý có chút buồn bực, đang chuẩn bị mở mắt ra thì cảm thấy có một đôi tay phù lên che hai mắt của mình.

Chung Ý: "???"

Hải Trường Vũ?!

Chung Ý đem bàn tay đang che trên mắt mình kéo xuống, mở to mắt nhìn về phía anh, quả đúng là Hải Trường Vũ!

"Sao anh lại tới đây?" Trong mắt Chung Ý mang theo kinh hỉ khi thấy người trước mắt bất ngờ xuất hiện.

Tiểu Trần thấy bộ dáng của hai người như vậy, yên lặng lui đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Chung Ý cảm giác được tiểu Trần đi ra ngoài, cũng không quan tâm đến cậu, tiếp tục nhìn về phía Hải Trường Vũ.

"Không thấy điện thoại sao?" Hải Trường Vũ nhìn thấy vẻ mặt vừa mê man vừa bối rối của Chung Ý có chút nghi hoặc hỏi.

"Điện thoại?" Chung Ý sửng sốt một chút, đúng rồi, hôm nay từ lúc đến công ty, cậu liền bận việc không ngừng, cũng không xem điện thoại, để việc liên lạc lại cho tiểu Trần.

"Để em xem xem." Chung Ý vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, liền thấy hơn mười tin nhắn do Hải Trường Vũ gửi đến.

"Hải Trường Vũ: Sao rồi?"

"Hải Trường Vũ: Vẫn chưa làm xong à?"

"Hải Trường Vũ: Thấy tin nhắn thì trả lời anh."

. . . . . .

"Hải Trường Vũ: Vẫn chưa tan làm sao?"

"Hải Trường Vũ: Ăn cơm chưa? Anh đến đưa cháo cho em nhé."

"Hải Trường Vũ: Anh đưa đến công ty cho em."

. . . . . .

Chung Ý nhìn mấy tin nhắn này, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng mà cháo? Chung Ý nhìn về phía Hải Trường Vũ, trong mắt mang theo dấu chấm hỏi, cháo đâu?

"Cháo ở bên kia." Hải Trường Vũ chỉ chỉ bàn Chung Ý, ở trên quả nhiên có một hộp giữ ấm.

Mệt đến nửa đêm Chung Ý quả thật có chút đói bụng, cậu cũng bất chấp màn hình máy tính vẫn còn đang dừng lại ở văn kiện, hướng Hải Trường Vũ cười cười: "Cháo gì vậy?"

Hải Trường Vũ xoa đầu cậu một cái, đem cháo trên bàn cầm đến: "Không có gì đâu, chỉ là cháo rau bình thường thôi, dạ dày em không tốt, anh không dám cho em ăn cái khác."

"Ăn đi." Hải Trường Vũ đưa thìa cho Chung Ý, mở hộp giữ ấm ra.

Chung Ý nhanh chóng bưng cháo lại gần, gạo trắng trộn lẫn với rau xanh có màu đặc biệt tươi mát, cháo tỏa ra một mùi hương thơm nhàn nhạt của rau và gạo, ngửi vô cùng thơm.

Chung Ý ăn thử một miếng, hai mắt cậu liền phát sáng lên, ăn siêu ngon!

"Ăn từ từ thôi." Nhìn thấy động tác của Chung Ý, Hải Trường Vũ không khỏi bật cười, ôn nhu nhắc nhở cậu.

Hải Trường Vũ chuyển ánh mắt đến văn kiện của Chung Ý, thấy nội dung trên đó ánh mắt anh tối sầm lại.

"Em xử lý xong chưa?" Hải Trường Vũ hỏi.

"Vẫn còn thiếu một số thứ." Chung Ý nuốt một ngụm cháo, mở miệng nói. Quả thật là vậy, bây giờ cậu vẫn đang điều tra số tiền kia được chuyển đến tay ai, bên Chung Ninh không có, Chung Ý cũng đã cho người tra người bên cạnh Chung Ninh, nhưng vẫn không có đầu mối.

"Tiền vốn đổi hướng đúng không?" Hải Trường Vũ không hỗ là người lão luyện, quét qua nội dung vài lần liền nhìn ra vấn đề ở nơi nào: "Để anh xem có sao không?" Hải Trường Vũ chỉ chỉ văn kiện trên máy tính.

"Không sao đâu, anh xem đi." Chung Ý đã ăn sắp xong, bắt đầu dọn dẹp hộp giữ ấm. Hải Trường Vũ cầm chuột, kéo máy tính*, nhìn văn kiện bên trong: "Hạng mục này không tệ."

"Tất nhiên." Chung Ý dọn dẹp hộp giữ ấm để qua một bên, cùng anh nhìn về phía máy tính.

"Vẫn chưa biết tiền đổ về đâu sao?" Nghe anh nói thế, Chung Ý lắc lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa biết."

"Tra Ngô Cường đi." Hải Trường Vũ biết chuyện của Chung Ninh, đột nhiên nhớ đến lần trước Ngô Cường đi bên cạnh Chung Ninh.

Đúng rồi, Chung Ý đột nhiên nhớ tới tới mình vậy mà để sót Ngô Cường.