Chương 7

Lữ Nho Luật nhìn theo ánh mắt của Viên Cửu Cửu, chỉ thấy một nam sinh mặc đồ thể thao, đeo túi thể thao một bên vai, đẩy cửa bước vào. Chàng trai rất cao, nhìn bằng mắt cũng khoảng mét chín, bắp chân thon dài rắn chắc, cổ tay buộc một chiếc vòng tay thể thao màu đen.

Chàng trai cúi đầu nhìn điện thoại, mái tóc đen hơi rẽ ngôi trên trán che đi đôi mày, dường như cảm nhận được ánh mắt của Lữ Nho Luật, hắn liếc nhìn về phía Lữ Nho Luật.

Hai người nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Lữ Nho Luật là: Anh chàng này đẹp trai thật, đẹp trai kiểu hơi hư hỏng, có vài phần lười nhác.

Viên Cửu Cửu tụng xong thanh tâm chú, cậu ấy thở dài nhẹ nhõm: “Phù, không sao, em đã tịnh tâm rồi, em nghĩ độc thân vẫn là tốt nhất.” Dù vậy, cậu ấy vẫn không nhịn được nhìn chăm chú cơ bắp của nam sinh, sau khi nhìn xong, cậu ấy nói: "Cũng không biết cảm giác được sờ vào cơ bắp đó là như thế nào."

Lữ Nho Luật suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn chúng ta, bờ vai rộng khỏe, cơ bụng rắn chắc, có thể cậu nghĩ nó cứng, nhưng thực ra mềm hơn cậu tưởng."

Ánh mắt Viên Cửu Cửu nhìn Lữ Nho Luật chợt trở nên kỳ lạ.

Lữ Nho Luật giải thích: “Sở Thành cũng có cơ bắp, lúc cậu ấy còn là trai thẳng tôi từng sờ qua.” Lữ Nho Luật sợ Viên Cửu Cửu hiểu lầm tình bạn đẹp đẽ trong sáng giữa anh và người bạn gay nên nói thêm: “Nhưng sau đó Sở Thành có bạn trai, tôi không chạm vào cậu ấy lần nào nữa!”

“Đoạn Dã Châu, bên này!” Dư Túy Vi ngồi bên cửa sổ hét lên, chàng trai gật đầu rồi bước đến ngồi đối diện cô ấy.

Hình như đây là em trai khóa dưới mà Dư Túy Vi đã hẹn, Đoạn Dã Châu... Tại sao những anh chàng đẹp trai đều có tên đẹp như vậy, tức quá.

“Đừng nhìn nữa." Lữ Nho Luật lạnh lùng nói: "Nếu nhìn nữa, cậu lại phải niệm ‘thanh tâm chú’ lần nữa đấy.”

Viên Cửu Cửu vội ngoảnh mặt đi, ho một tiếng: "Là hội trưởng Hiệp hội bảo vệ cẩu độc thân, tôi hơi mất bình tĩnh. Đàn anh, để tôi giới thiệu với anh một vài hoạt động thường ngày của hội chúng ta nhé?"

Viên Cửu Cửu bắt đầu nói không ngừng, Lữ Nho Luật nghe câu được câu mất, rồi anh chợt nói: “Ôi, thảm quá”.

Viên Cửu Cửu: "Cái gì?"

Lữ Nho Luật: "Dư Túy Vi bị đàn em kia từ chối rồi. Đàn em nói bận tập luyện, không có thời gian yêu đương".

Viên Cửu Cửu sửng sốt: "Ở xa như vậy mà có thể nghe được sao? Đàn anh, anh cài máy nghe trộm lên người Dư Túy Vi à?"

Lữ Nho Luật lười để ý đến cậu ấy: “Đàn em còn nói, trong lúc học đại học hắn không có ý định…” Lữ Nho Luật chợt mở mắt, như có bóng đèn “đinh” trên đầu.

“Chờ tôi ở đây." Lữ Nho Luật đứng lên nói: "Tôi đi một lát sẽ về.”

Dư Túy Vi, người vừa bị từ chối lời tỏ tình, đang vô cùng phẫn nộ, cô nàng cắn môi suýt khóc, bỗng nhìn thấy Lữ Nho Luật đi tới, trong lòng chợt thấy ấm áp: Cái tên này, còn nói không muốn giúp đỡ mình, cuối cùng vẫn đến sao? Thật là, làm mình cảm động rồi.

Khi Lữ Nho Luật đến chỗ hai người, Dư Túy Vi đứng dậy, rưng rưng nước mắt: “Đàn em, để tôi giới thiệu với cậu chút, đây là bạn trai cũ của tôi, Lữ Nho Luật.”

Đoạn Dã Châu không có phản ứng gì đặc biệt: “Ồ.”

Lữ Nho Luật tiến lên một bước: “Bạn học, làm phiền một chút.”

Đoạn Dã Châu: "?"

Lữ Nho Luật hỏi: “Cậu vừa nói không có ý định yêu đương trong thời gian học đại học, là nghiêm túc đúng không?”

Ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi bị bạn trai cũ của cô gái vừa tỏ tình với mình hỏi một câu hỏi như vậy, Đoạn Dã Châu liếc nhìn anh, vậy mà còn mỉm cười: "Chuyện này có liên quan gì đến đàn anh không?"

Lữ Nho Luật cười, rất chân thành nói: "Bạn học này, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi, nếu cậu chắc chắn không muốn yêu được, vậy có muốn tham gia Hiệp hội bảo vệ cẩu độc thân chúng tôi không?"

Chàng trai sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vừa rồi, trông không còn giống một sinh viên thể thao lạnh lùng không buồn trả lời tin nhắn của bạn nữa mà thay vào đó, trông như một em trai ngây thơ khiến người ta phải khóc lóc theo đuổi bằng được: "...Hả?"

Lữ Nho Luật ngạc nhiên thấy mình đã có thể đọc thuộc lòng thành thạo: “Hiệp hội độc thân, trăm năm tri kỷ, chân thành mời bạn, hộ giá độc thân!”

Dư Túy Vi: ...Cái quái gì vậy!