Chương 2: Nhớ Nhung

Ngày đầu tiên đi học trôi qua êm đẹp còn được ngồi chung với một bạn nữ xinh xắn tốt tính khiến Vũ An cứ cười suốt đường về.Về đến nhà cô phụ mẹ dọn cơm còn Vũ Thanh thì tắm rửa.

- Con cũng tắm đi Vũ An rồi ra ăn cơm.

Buổi tối hôm đó cả nhà cười nói vui vẻ dù chỉ có 3 người nhưng đối với cô và anh trai cũng đủ hạnh phúc rồi nếu có cả bố thì chắc hạnh phúc chết mất. Xong bữa tối Vũ Thanh vào phòng thấy cô đang học bài bèn lảng vảng trêu ghẹo không hiểu sao cô không tức giận như mọi ngày mà còn nhướng mày cười đùa bảo:

- Anh xuất sắc rồi thì lượn chỗ khác cho em học bài đừng kím cớ gây sự nữa.

- Con nhóc khùng này ngày đầu nhận lớp làm gì có bài vở mà học.

Vũ An đứng hình tay cầm cuốn sách run run rồi quay sang ném cuốn sách vào người anh.

- Cút ra ngoài!!!

- Đây là phòng của hai đứa tại sao anh phải đi thôi đừng giả vờ nữa đi chơi không?

- Đi đâu giờ này định rình cô nào hả?

- Nói bậy mẹ nghe mẹ đánh a chết đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi ăn kem.

- Thôi không đi hết tiền rồi.

- Anh bao.

- Nể mặt anh nên em đi.

Hai người thong dong đi trên con đường nhỏ hẹp nằm trong khu xóm yên tĩnh mặc dù ở thành phố nhưng nơi đây yên bình đến lạ cảnh vật xung quanh luôn khiến người khác xao xuyến anh em họ đã ở đây từ nhỏ mọi cảnh vật thay đổi ra sao họ đều biết đều khắc vào lòng.

- Ê nhóc.

Vũ Thanh gọi:

- Sao?

- Em không thể dạ được à ? Con gái gì cọc cằng thế.

- Vậy anh không thể gọi đàng hoàng à suốt ngày ê nhóc em lớn rồi còn nhỏ đâu.

Được rồi được rồi.

- Có gì muốn nói à?

- Lúc chiều anh thấy mẹ cầm tờ giấy khóc.

- Sao lại khóc.

- Anh không biết nên mới gọi em ra đây bàn bạc xem sao.

- Dạo này em có làm mẹ buồn đâu ta.

- Vậy chủ nhật tuần này anh em mình ở nhà đợi lúc mẹ đi chợ rồi lẻn vào xem tìm tờ giấy đó xem sao.

Họ cùng đến cửa hàng tiện lợi thì bất ngờ gặp Thuần Nhã, Vũ An quay qua nói thì thầm với anh "Bạn ấy ngồi kế em đấy, xinh không?" Anh bèn cười đáp" Xinh lắm sao khéo chọn thế" Cô cau mày bảo "Em có chọn đâu cô xếp ấy"

Trời đã sầm tối hai anh em đi bộ về nhà họ vốn rất thân thiết mặc dù hay cãi nhau nhưng Vũ Thanh chưa bao giờ có ý làm tổn thương em gái và cô cũng thế cô hiểu ý anh nên chưa bao giờ hỗn hay lớn tiếng với anh trai. Từ lúc cha mất anh luôn thương cô gấp bội vì trong nhà có mỗi anh là đàn ông con trai nên áp lực đè lên người anh là rất lớn anh cố xin mẹ vừa làm vừa học nhưng mẹ không cho mẹ cứ bảo là lo được. Anh thương mẹ nên càng muốn biết tờ giấy khiến mẹ khóc là gì.

Sáng thứ ba

- Vũ An nhanh lên trễ bây giờ.

Tiếng của Vũ Thanh vọng từ ngoài cửa vào cô vội mang giày chạy ra nắm tay anh

- Đi thôi lẹ lên.

Họ thi nhau chạy tới trường mặc dù là con gái nhưng Vũ An rất sôi nổi thẳng thắng có thể nói là tính hơi đàn ông xíu tới cổng trương thì gặp Thuần Nhã cô ấy nhìn cô cười hiền rồi rủ vào lớp chung bỏ mặc ông anh trai đứng đằng sau. Vũ Thanh cau mày quát lớn

- Vũ An thấy bạn mới là bỏ anh à ? Ra về nhớ đợi anh ở cổng.

Vũ An đỏ mặt ngượng ngùng lôi Thuần Nhã đi không biết từ khi nào mà cô cảm thấy gần gũi với Thuần Nhã đến thế. Vào giờ học Vũ An cứ nhìn mãi ra cửa sổ

Thuần Nhã mới hỏi nhỏ:

- Nhìn gì ở ngoài thế?

Cô giật mình bảo có nhìn gì đâu. Bỗng chốc cô có cảm giác vui mừng vì Thuần Nhã lại để ý tới mình như vậy.

Giờ ra chơi lúc nào cô với anh trai cả Ngọc Nhi và Đăng Anh cũng chơi chung với nhau họ cùng nhau ăn trưa có vẻ đã trở thành tri kỉ từ lâu rồi. Không có chuyện gì là 4 người họ không kể nhau nghe.

- Vậy bữa đó tôi với Ngọc Nhi sẽ đứng canh ở cửa nhà cậu mẹ cậu về thì chúng tôi báo.

Đăng Anh nhanh nhạy đáp sau khi vừa nghe Vũ An kể chuyện của mẹ cô. Cả Đăng Anh và Ngọc Nhi đều gọi mẹ của cô là mẹ họ như một gia đình nên hai anh em mới không cảm thấy cô đơn mà còn thấy hạnh phúc.

Tiếng chuông vào học vang lên Thuần Nhã vội hỏi cô

- Giờ nghỉ trưa cậu ở đâu vậy tớ tìm nhưng không thấy.

- À tớ ăn trưa với anh hai có Đăng Anh và Ngọc Nhi nữa.

- Vậy sao à phải rồi ngày mai sau khi đi học về cậu đến nhà mình được không ?

Vũ An bỗng sững người thầm nghĩ cô và Thuần Nhã mới quen biết sao lại rủ về nhà.

- Tôi cho cậu xem 1 thứ nên nhớ đến nha.

Vũ An lúc này không hiểu sao có cảm giác hạnh phúc nên lạ cô nghĩ chỉ là đến nhà chơi sao hồi hợp thế nhỉ cô có cảm giác rằng trong lòng ngực mình đang có một hạt giống nhỏ đang âm thầm lớn lên và Thuần Nhã đã gieo nó.