Chương 6

Hứa Kiệt hồn bay phách lạc, tâm trí lang thang, một lúc sau, nghe thấy cậu thiếu niên nói: "Bảy ngày sau, mười giờ sáng, trước cổng phía đông Lãng Dật Hoa Viên của Hành Nguyên Quốc Tế."

Lâm Tùng Ngọc không chỉ giúp Kỳ Dịch tìm nhà, mà còn lo luôn cả đơn xin nhập học, đây chính là nơi cậu sẽ dừng chân.

Hứa Kiệt biết đây là thời gian và địa điểm hẹn, liên tục gật đầu, sợ đối phương không thấy, còn lớn tiếng đáp lại một tiếng, sau đó anh thậm chí không nhớ nổi mình đã bước từng bước trở lại chỗ ngồi như thế nào.

Khi mông vừa lạnh, anh đã ngồi trên ghế của mình rồi, ngay sau đó, anh mơ hồ cảm thấy địa chỉ này có chút quen thuộc, cố hết sức nghĩ một lúc, thực sự không nhớ nổi, cũng không bận tâm nữa.

Tàu khởi hành, lúc này lại có một hành khách đến muộn, xuất hiện ở cửa toa, anh ta dáng người cao ráo, mặc áo khoác dài màu cà phê kín đáo, tay trái đeo găng tay đen, năm ngón tay giữ dây đeo vai của túi, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che kín, chỉ để lộ đôi mắt đen trầm lạnh lẽo.

Kỳ Dịch hờ hững ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hai ánh mắt giao nhau, đối phương dường như cũng bị vẻ đẹp của cậu thiếu niên làm kinh ngạc, bước đi hơi khựng lại.

Kỳ Dịch ánh mắt lướt qua túi của người đàn ông, khứu giác của cậu nhạy bén hơn người bình thường, ngay khi người đàn ông bước vào, không khí dường như thoáng lên mùi hôi thối của xác chết.

Còn có một loại cảm giác quen thuộc khó tả.

Người đàn ông nhanh chóng tìm được chỗ ngồi theo vé, đến khi đối phương ngồi xuống, Kỳ Dịch mới thu lại ánh mắt đánh giá.

Trong toa tàu không nhiều người, hai bên hành lang lác đác có ba bốn người ngồi, đếm ba hàng phía trước cậu, có một cô gái trang điểm đậm đang soi gương, phía trước cô ta là một thanh niên đội mũ, anh ta đang cầm sách đọc, phía sau là một phụ nữ bế trẻ.

Chỉ có vài người, một bàn tay cũng đếm được.

Toa tàu rất yên tĩnh, Kỳ Dịch lần đầu tiên đi tàu cao tốc, ngồi một lúc, cảm thấy nhàm chán, đứng dậy, đi đến toa tiếp theo, như đi dạo.

Vùng Tây Bắc nhiều núi, tàu cao tốc luồn qua các hầm, ánh sáng trong toa tàu mờ mịt, hành khách ai nấy đều làm việc của mình, cúi đầu hoặc lướt Weibo, hoặc chơi game, có người còn xem livestream.

Đợi Kỳ Dịch thăm quan xong cả toa tàu, quay lại, đối diện là một người đàn ông đội mũ kéo thấp và đeo khẩu trang, đang nói chuyện điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì, anh ta hạ giọng, bất đắc dĩ nói: "Anh Danh, tôi có chừng mực... Ừm, dập máy đây..."

Giọng anh ta trầm thấp, dễ nghe, Kỳ Dịch nghiêng đầu, tai hơi động đậy.

Người đàn ông vừa bấm nút tắt, toa tàu đột nhiên lắc mạnh, anh ta nhanh chóng nắm lấy lưng ghế, xương sườn bị va nhẹ, định thần nhìn lại, hóa ra là cậu thiếu niên vừa va vào, dáng người cậu nhỏ gầy, va chạm nhẹ như mèo, người đàn ông nâng tay đỡ cậu, giọng trầm khàn hỏi, lịch sự hỏi: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?”

"Không sao."

Đồng tử người đàn ông đột nhiên co lại, một đầu lưỡi ướŧ áŧ, mềm mại quét qua khoang miệng anh, rồi bất ngờ rút lui thật nhanh.





Có lẽ trước đó chỉ chạm nhẹ có thể nói là vô tình, nhưng cưỡng ép kéo khẩu trang xuống để hôn lưỡi rõ ràng là có chủ ý, người luôn ôn hòa lễ độ như Quý Sở cũng không khỏi tức giận, nhưng anh còn chưa kịp phát tác, lại nghe giọng nói ngứa ngáy kia kề tai nói: "Tôi khá thích anh."





"Tránh xa tôi ra!"





Quý Sở đẩy thiếu niên ra khỏi lòng mình, lùi lại hai bước.





Động tĩnh khá lớn.





Thấy có người nhìn qua, Quý Sở vội vàng đeo lại khẩu trang, đúng lúc đường hầm dài kết thúc, ánh sáng tràn ngập trở lại, anh cũng nhờ đó mà nhìn rõ mặt thiếu niên.

Người ta vẫn nói giọng nói và dung mạo của con người là tỉ lệ nghịch.

Do tính chất công việc, người đàn ông không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với nhiều ca sĩ có giọng hát tự nhiên dễ nghe, nhưng không một ai có giọng giống thiếu niên này, nghe vào tai chỉ cảm thấy giọng nói này thật ngọt ngào đến ngứa ngáy lòng, như đuôi mèo cọ vào lòng người.

Da tiếp xúc cũng như phát sốt, người đàn ông vội vàng muốn rút tay lại, nhưng không ngờ người trong lòng lại ngửa mặt lên, môi lướt qua khẩu trang của anh, hai người hô hấp nghe rõ, người đàn ông lập tức cứng đờ. Chưa kịp phản ứng, khẩu trang trên mặt đã bị người ta kéo xuống, một sự mềm mại chạm vào môi, hơi thở nhạt nhẽo len lỏi vào lỗ chân lông anh.