Chương 2

2.

Hàng xóm mới sở hữu mái tóc xanh bạc hà hiếm thấy. Thời điểm anh khom lưng xuống xe ngựa lấy hành lý, Veronica lướt qua rào chắn, nhìn mái tóc xù lúc ẩn lúc hiện.

Hàng xóm mới và xa phu đang trò chuyện, khác với vẻ khúm núm khi nói chuyện với cô, xa phu cười tươi.

Veronica nở nụ cười hoàn hảo, yên lặng không một tiếng động bước lên. Xa phu nhìn thấy cô, lập tức nín thinh, vội vàng lùi về sau nửa bước, lúng túng hành lễ.

Thiếu niên tóc xanh lục không phát hiện, vui vẻ trò chuyện với xa phu: “Tật không? Nhất định tôi phải qua đó xem mới được… nhưng cụ thể cần nội thất gì, tôi phải xem phòng trước.”

Thiếu niên ôm rương nhỏ ngẩng đầu, thấy xa phu co rúm, anh nhìn theo tầm mắt ông.

Veronica thấy anh giật mình, cánh tay run lên, chiếc rương bay ra ngoài.

Với tốc độ của Veronica, cô thừa sức túm được chiếc rương, nhưng cô không nhúc nhích, mỉm cười lùi hai bước.

Rương gỗ lảo đảo, thiếu niên luống cuống đỡ, xa phu cũng phụ một tay.

Hai người đàn ông nhào lên, không biết ai đυ.ng vào ai, rầm một tiếng, những chiếc nhẫn đắt tiền, tạo hình khác nhau rơi rầm rầm xuống đất.

“Xin lỗi, thất lễ quá.” Thiếu niên bối rối giải thích, vội cất nhẫn vào trong rương, “Tôi không thấy cô.”

Veronica nheo mắt nhìn đống nhẫn, “Xin chào hàng xóm mới, tôi là Veronica.”

“Xin chào! Tôi là Presco.” Thiếu niên tóc xanh lục đáp.