Chương 12: Bạn trai của hotboy nhà giàu (12)

Bùi Đông Lâm tiến đến bên tai anh nói hai câu.

Lục Thâm tỉnh ra, nhưng thái độ vẫn như cũ không khá hơn: "Cô nói chuyện kia sao, không nói thì tôi cũng quên rồi, lần đó chẳng lẽ không phải chính cô đột nhiên nổi nóng sao, tôi đại nhân đại lượng, căn bản không để ở trong lòng, sau này cô cũng đừng nhắc đến nữa."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, gượng cười nói: "Vậy chúng ta có thể làm hòa đúng không? Vẫn giống như trước đây, hôm nay tan học…"

"Chờ chút!" Lục Thâm kêu dừng lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía La Lật, thấy cậu không chú ý bên này mới yên lòng: "Vừa vặn hôm nay cô tìm tới, cũng đỡ mất công tôi lại phải nhắn tin, chúng ta qua lại với nhau cũng hơn hai tuần rồi."

Cô gái có linh cảm xấu: "Hai tuần một ngày."

Lục Thâm chậc một tiếng: "Sao cũng được, dù sao tôi cũng cảm thấy…"

【 Ồ, oh oh oh! 】 Quả cầu lông hưng phấn đến nỗi lông cũng xù lên,【 Xem chia tay trực tuyến thật thú vị! Nhìn kìa, chậc chậc, nam chính đúng là một tên cặn bã, em gái kia khóc rồi, oa oa sẽ không cãi nhau chứ? 】

La Lật đỡ trán.

Thật ra cậu cũng không để ý màn kịch buồn cười này, nhưng quả cầu lông tường thuật trục tiếp từ đầu đến đuôi, muốn không nghe cũng không được.

Quả cầu lông:【 Má ơi! Tôi nghe được cái gì mà, nam chính nói rằng anh ta có bạn gái mới! 】

Quả cầu lông:【 A a a anh ta còn nói là cậu, em gái kia nhìn qua đây, nhìn qua… Ặc, ánh mắt của em gái dường như muốn gϊếŧ người vậy.】

La Lật: "..."

Cậu cũng muốn gϊếŧ người.

Quả cầu lông ồn ào bên tai một hồi, La Lật nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó ghế bên cạnh bị kéo ra, ngồi xuống.

"Yo, đại lãng tử, lại đuổi đi một cô gái ngốc nghếch bị cậu tổn thương trái tim." Lâm Diệu trêu ghẹo.

Lục Thâm nghiêng ghế: "Ít nhất tôi không bắt cá hai tay."

Lâm Diệu trợn trắng mắt hắn: "Cậu còn tự hào nữa!"

Lục Thâm hừ cười.

Sau đó chú ý đến La Lật: "Bạn cùng bàn mới, tối nay cậu có rảnh không, anh đây sẽ đưa cậu đến một nơi tốt."

La Lật dứt khoát từ chối: "Tối nay tôi có hẹn rồi."

Lục Thâm hoài nghi: "Nhanh như vậy, không phải là không muốn ra ngoài cùng tôi chứ?"

La Lật nói: "Không phải, tôi thật sự có hẹn."

Lâm Diệu nói: "Là cuộc điện thoại cậu nhận được lúc ăn cơm à?"

La Lật gật đầu.

Là người nhà họ Lục gọi tới, chính xác mà nói là mẹ kế của Lục Thâm. Quan hệ của nhà họ Lục nói thì đơn giản nhưng phức tạp, ông nội Lục Thâm chỉ có một đứa con trai là bố Lục, nhưng bố Lục là một người lăng nhăng, sau khi kết hôn cờ màu bên ngoài phất phới*, cờ đỏ kiên trì không đến mấy năm liền ngã xuống. Sau khi mẹ ruột Lục Thâm qua đời vì bệnh tật, ông Lục chưa đầy nửa năm đã dìu tiểu tam bên ngoài, còn mang về một đứa em trai cùng cha khác mẹ chỉ kém Lục Thâm nửa tuổi, bây giờ đang học lớp mười một ở Nhất Trung.

*Cờ màu phất phới: Ý chỉ nɠɵạı ŧìиɧ

Sự ăn chơi trác đi chơi và nổi loạn của Lục Thâm phần lớn là do hoàn cảnh gia đình bất thường hình thành - ông Lục đối với con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mẹ kế ở một bên thêm mắm dặm muối, ông nội lại áy náy với đứa cháu trai này dẫn đến nuông chiều.

Cuộc điện thoại hôm nay là mẹ kế của Lục Thâm gọi tới.

Bởi vì là thứ sáu, cho nên hy vọng cậu có thể đến nhà họ Lục ăn cơm tối để nhận mặt, làm quen chút —— nhưng La Lật chuyển trường đã lâu như vậy mới gọi điện thoại có thể thấy được, mẹ kế không hề có thành ý, thậm chí cực kỳ không muốn "vị hôn thê" như cậu đến cửa hỏi thăm, lần này gọi điện thoại e rằng vẫn là ông nội Lục Thâm yêu cầu.

Lục Thâm đang định hỏi điện thoại gì, điện thoại di động của anh đúng lúc vang lên.

Lục Thâm vừa nhìn thấy điện thoại đã muốn cúp, nhưng cuối cùng vẫn mặt khó chịu đi ra ngoài nhận, chỉ nói chuyện không được hai phút, lúc trở về mặt càng khó chịu hơn.

"Đông tử, tối nay tôi phải về nhà sớm, mẹ kế nói ông tôi tìm tôi có việc."

Bùi Đông Lâm tò mò: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Thâm hừ lạnh: "Không biết, bà ta sống chết không nói trong điện thoại, dù sao tôi thấy cũng không phải chuyện tốt gì."

Trong lòng La Lật nghĩ nói cho anh biết muốn anh gặp mặt vị hôn thê, sợ là anh sẽ trực tiếp bỏ nhà ra đi mất. Dù sao trong nguyên văn, Lục Thâm cực kỳ kháng cự với chuyện chỉ phúc vi hôn này, sau khi nhìn thấy mặt nguyên thân thì thái độ mới tốt hơn một chút.

Chính là không biết tối nay Lục Thâm biết vị hôn thê kia chính là cậu thì sẽ có vẻ mặt gì.

Là nổi giận? Hay là mừng rỡ như điên?

La Lật rất mong chờ.

Tuy rằng mẹ kế của Lục Thâm rất không hy vọng Lục Thâm có một vị hôn thê có bối cảnh gia đình vững vàng, nhưng ông cụ nhà họ Lục ra lệnh, bà ta vẫn phải giả vờ một chút, lúc tan học liền phái xe tới đón La Lật đến nhà Lục.

Thật trùng hợp, vừa khéo Lục Thâm cũng đến gara lái xe rời đi.

Cũng không biết Lục Thâm có phải cố ý kéo dài thời gian hay không, sau khi La Lật đến nhà họ Lục lại đợi gần một tiếng đồng hồ anh mới mới lững thững đến chậm.

Sau đó, La Lật ngồi trong phòng khách, bưng hồng trà thượng hạng, chính tai lắng nghe cái gì gọi là nổi cơn tam bành.

Lục Thâm còn chưa vào cửa, âm thanh đã xuyên qua cánh cửa vừa dày vừa nặng.

"Xem mắt? Tương thân cái mẹ gì! Ông đây còn chưa tới mười tám tuổi đã nóng lòng muốn bán rồi, mặt mũi của bà cũng lớn thật!"

"Cái gì mà chỉ phúc vi hôn, ông đây không thích cái này!"

"Tôi không quan tâm cô ta là tiên tử hay ma lem, được, mấy người có lá gan lừa tôi trở về, cũng phải chuẩn bị tôi dọa người ta chạy đi, chờ đi, bây giờ ông đây đuổi người đi!"

Cùng với tiếng cuối cùng thốt ra, cửa biệt thự bị đá văng ra, thiếu niên cao lớn hùng hổ xông vào.

Mẹ kế Dương Quỳnh theo sát phía sau, vẻ mặt tức giận mà không dám nói gì.

"Này, cô chính là vị hôn thê của tôi?" Lục Thâm bật cười: "Mẹ kế tôi nói cô là một đại mỹ nhân, quay lại để tôi nhìn một chút, không đủ đẹp tôi cũng không cưới."

Dương Quỳnh khẽ mắng: "A Thâm, không được bất lịch sự như vậy."

Lục Thâm lườm bà một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm bóng lưng mơ hồ có chút quen thuộc kia, thật sự có chút quen mắt.

Sau đó, bóng lưng kia quay người lại.

Lục Thâm: "..." Đệch!