Chương 51: Bạn trai của hotboy nhà giàu 51

La Lật ban đầu không nhận ra, theo bản năng quay đầu lại, Đỗ Hiên muốn ngăn cậu lại đã không kịp.

Cứ như vậy, cậu bất ngờ không kịp phòng thủ mà bắt gặp ánh mắt của Lục sâm.

Giống như liếc mắt đã là vạn năm.

Thời gian trong lúc cả hai nhìn nhau như muốn dừng lại, vẫn là Đỗ Hiên lên tiếng mới đánh vỡ không khí này, La Lật như ở trong mộng tỉnh lại, cậu quay đầu bỏ chạy, Lục Sâm cũng ngơ ngẩn rồi sau đó lập tức đuổi theo. Chữa bệnh năm năm không có cảm giác đau khổ, nhưng cơ thể cậu đã yếu đi không ít, La Lật dễ dàng bị người ta bắt lấy, ôm cậu vào lòng.

Đỗ Hiên vừa mới nâng tay lên đã im lặng bỏ xuống.

La Lật sau khi bị bắt lấy, cũng không hề vùng vẫy mà chỉ lẳng lặng đứng, ngược lại khiến cho Lục Sâm không hiểu gì, sức lực ở cánh tay cũng buông lỏng xuống.

"La Lật, cậu thật sự là La Lật?" Lục Sâm như không thể tin được mà tự thì thầm nói, giây tiếp theo, ánh mắt của anh đã lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Đỗ Hiên: "Cậu từ trước đến nay vẫn luôn liên hệ với cậu ấy?!"

Anh chỉ là đến xe lấy đồ của mình, liền nhìn thấy Đỗ Hiên đang cùng một người con trai thần thần bí bí ở cùng một chỗ.

Ban đầu anh cũng không để ý, nhưng khi người con trai đeo khẩu trang kia quay đầu, anh đã nhận ra ánh mắt ấy.

Năm năm, anh vẫn chỉ liếc mắt đã nhận ra được đối phương!

Đỗ Hiên nhìn thấy nét mặt Lục Sâm liền thầm nghĩ tiêu đời: "Không có, chỉ là nửa năm trước vô tình gặp cậu ấy ở nước ngoài."

Lục Sâm bình tĩnh nói: "Vậy cậu vì sao không nói với tôi?"

Đỗ Hiên cứng đờ, khó xử nhìn về phía La Lật.

Lục Sâm cũng lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng về trên mặt La Lật, nắm lấy cằm cậu nâng lên, hung hăng nói: "Nói chuyện đi, sao từ nãy giờ đều không nói lời nào, là không có gì dể nói với tôi sao? Hả?"

La Lật hơi nhíu mày do lực đạo siết chặt trên cằm.

Đỗ Hiên nhịn không được nói: "A Sâm, cổ họng của La Lật bị thương, cậu đừng như vậy."

Ngón tay Lục Sâm buông lỏng, đáy mắt hiện lên lo lắng, anh chỉ xụ mặt xuống, lạnh lùng nói: "Bị thương? Sao lại bị thương?"

La Lật khó khăn đánh chữ trên điện thoại, nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ, trước đó làm phẫu thuật nên trong thời gian ngắn không thể nói chuyện." Hiện tại thời tiết không tính quá lạnh, La Lật lại mặc áo cao cổ, vốn là để che dấu vết sẹo trên cổ mình, hiện tại cũng vừa vặn với lời nói dối của cậu.

Lục Sâm tất nhiên sẽ không kéo cổ áo cậu ra kiểm tra.

So với chuyện tiếng nói, anh càng muốn hỏi cậu năm đó vì sao đi không từ biệt.

Anh ôm vòng eo của La Lật, mở miệng, nhưng chợt nhận ra được bên cạnh còn có người, nên đành phải nói:

"Đỗ Hiên, tôi với La Lật có chuyện riêng muốn nói với nhau, chúng tôi đi trước." Dứt lời, anh cũng không quan tâm phản ứng của cả hai, không nghi ngờ gì nữa, La Lật đã bị anh bắt đi.

Đỗ Hiên đứng ở tại chỗ, có chút khó xử.

La Lật đúng lúc quay đầu lại, cho cậu ta một ánh mắt trấn an và quay lại trước khi Lục Sâm phát hiện ra.

Sau đó Đỗ Hiên nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất ở thang máy.

La Lật có thể cảm nhận được Lục Sâm đang tức giận.

Vị hôn phu ngày xưa của mình, ở thời điểm mình khó khăn nhất lại bỏ mà đi, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận, thành thật mà nói, dựa theo sự hiểu biết của La Lật đối với Lục Sâm, thì Lục Sâm hiện tại không đẩy ngã cậu xuống đất rồi đấm cậu vài cái đã là điều hiếm thấy.

Xem ra mấy năm nay, tính tình của anh cũng đã tiết chế lại không ít.

Đáng tiếc, suy nghĩ này sau khi đi vào văn phòng thì không còn sót lại chút gì.

Chân sau La Lật mới vừa bước vào phòng, đã bị Lục Sâm nắm lấy bả vai, đè lên trên cánh cửa, cửa phòng bị chạm mạnh vang lên tiếng đóng cửa, khẩu trang bị xé xuống một cách thô bạo. trên môi cũng truyền đến cảm giác đau, bị gặm cắn lung tung.

Một mùi máu nhàn nhạt xuất hiện trong khoang miệng.

La Lật đẩy bả vai Lục Sâm, ngược lại càng khơi dậy máu nóng của đối phương. Lục Sâm nắm lấy đùi cậu, dùng sức nhất lên, La Lật mất cân bằng hai chân vô thức bám vào điểm tựa duy nhất tránh để té ngã.

Không khí trong văn phòng bắt đầu nóng lên.

Cách xa nhau năm năm, hai người lại trở lại thành một.

Ruột hạt dẻ được nấu trong lửa để tạo ra nước mật, cực kỳ xốp giòn và ngọt, tựa như nó sẽ vỡ ngay khi nhào nặn.

Sau đó, La Lật nằm ở trong văn phòng nghỉ ngơi, Lục Sâm ngồi xếp bằng đối diện cậu, vẻ mặt lạnh lùng

Bởi vì không có chuẩn bị đồ vật gì, nên lúc này tiếp tục La Lật sẽ rất khó chịu, cũng may có hệ thống giảm đau che chắn, tránh cho cậu đau đớn quá nhiều, nhưng vẫn có cảm giác tràn đầy lưu lại ở phía trước không thể nói thành lời.

Chuyện phát triển như thế này, La Lật cũng không ngờ đến.

Sau khi bị Lục Sâm phát hiện, cậu đã tưởng tượng hơn cả chục tình huống có thể xảy ra, chất vất, gào thét, trừng mắt lạnh lùng nhìn, nhưng mà cậu không nghĩ đến sẽ dây dưa như vậy. Càng đáng sợ hơn chính là, dù vừa rồi làm chuyện rất thân mật, nhưng vẻ mặt của Lục Sâm hiện tại vẫn giống như bị mất tám trăm vạn, mặt vô cùng tệ.

"Cổ họng của cậu thật sự không thể phát ra thanh âm nào?" Khi dùng là câu hỏi, nhưng giọng điệu là khẳng định.

Trải qua nhiều giờ, Lục Sâm phát hiện La Lật cũng không phải không thể nói chuyện, mà ngay cả một chút âm cũng không phát ra, ngay cả khi bị bức bách đến mức tận cùng, miệng mở ra, nước mắt chảy dài cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào.

La Lật khẽ gật đầu.

Lục Sâm chợt cười nhạo một tiếng: "Cậu hiện tại thành cái dạng này, cho dù tôi có muốn hỏi cậu cái gì, thì cậu cũng không có sức để đánh chữ đâu."

La Lật khó hiểu.

Giây tiếp theo, hành động của Lục Sâm đã giải đáp cho câu nói vừa rồi.

Bởi vì La Lật khăng khăng giữ chiếc áo cao cổ vẫn còn ở trên người cậu, thế nhưng đã bị nhăn nheo rất nhiều. Mà Lục Sâm lấy chiếc quần jean bị vứt bỏ trên mặt đất, nắm lấy một chân của La Lật muốn mặc vào.

La Lật vội đè tay anh lại: Qυầи ɭóŧ vẫn chưa mặc!

"Đã bẩn đến như vậy rồi, mặc vào cũng khó chịu." Lục Sâm cứng rắn giúp cậu mặc quần vào.

La Lật chống lại không hiệu quả, chỉ có thể nhăn mày chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị vải cọ xát.

Lục Sâm cũng nhanh chóng mặc xong đồ, đem phần vải màu trắng được cho là bẩn bỏ vào trong một cái túi, trong ánh mắt kinh ngạc của La Lật, ôm lấy cậu trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.

Tổng giám đốc Lục vậy mà lại về sớm!

Tổng giám đốc Lục lại có thể ôm một người con trai về sớm!

.... Người con trai đó là ai?!

Một buổi chiều ngắn, từ cao đến thấp ở trụ sở chính của Lục thị đều bị một tin đồn thổi qua, tất cả mọi người đều tò mò về thân phận và lai lịch của người con trai đeo khẩu trăng mặc áo cao cổ kia là ai!

Người có liên quan thì được Lục Sâm đưa về nhà.

Nhà này cũng không phải của Lục Trạch, mà là một căn hộ do Lục Sâm mua ở gần công ty, diện tích cũng không rộng, thậm chí có thể nói là khá chật chội đối với một người thừa kế của gia đình giàu có. Hai phòng ngủ một phòng khách, còn không phải tầng cao nhất.

La Lật vừa vào cửa đã nhịn không được mà bắt đầu đánh giá, cậu cảm thgấy nơi này dường như không giống nơi anh thường xuyên ở lại, trang trí bên trong rất đơn giản, thậm chí còn có chút cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

"Có phải nhìn thấy quen mắt lắm không?"