Chương 16: Tô Lạc, vì sao cô lại gả cho ta

Edit: Trà.

Có thể khắc chế được độc Ly Thương, liệu có phải nàng cũng có thể giải được độc trong người hắn không?

Nghĩ tới khả năng này, máu trong người Mộ Dung Uyên sôi trào.

“Tô Lạc, vì sao cô lại gả cho ta?”

“Vì dáng vẻ huynh đẹp mắt đó.

“Ta không sống được bao lâu nữa.” Hắn bình tĩnh kể ra một sự thật.

“Ừm.”

Ừm? Mộ Dung Uyên cau mày, nàng chỉ bình tĩnh như vậy?

Ánh mắt Mộ Dung Uyên thâm trầm: “Ta như vậy, cô vẫn đồng ý gả cho ta sao?”

“Đồng ý chứ, tại sao lại không? Dáng vẻ huynh đẹp, lại là đương kim Thái tử điện hạ, nếu huynh chết đi rồi, sau này toàn bộ phủ Thái tử sẽ là của ta.” Nhiều tài sản như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy kích động rồi: “Sau đó ta sẽ thủ tiết vì huynh ba năm, lấy gương mặt xinh đẹp này của ta thu hút vài mỹ nam về cũng không thành vẫn đề.”

Sắc mặt Mộ Dung Uyên tối sầm, tức tới mức bật cười: “Chỉ sợ phải khiến cô thất vọng rồi, bổn Thái tử nói cho cô biết, nếu ta mà chết, cô cũng phải chôn cùng với ta!”

Nữ nhân này đúng là khinh người quá đáng.

Mộ Dung Uyên tức giận phất tay áo rời đi, còn chưa đi được bước nào, ống tay áo đã bị tóm lấy.

“Buông tay!”

“Ây ây? Mới như vậy đã tức giận rồi, ta chỉ nói đùa với huynh thôi mà.”

Đúng là không dễ chọc ghẹo.

Chỉ mấy lời như vậy mà muốn dỗ được hắn? Mộ Dung Uyên hất tay nàng ra, bỗng một đồ vật lạnh lẽo được nhét vào trong tay hắn.

Đó là một cái bình sứ nhỏ màu trắng.

“Ăn đan dược này mỗi ngày một viên, có thể tiêu trừ đau đớn trong người huynh, ăn hết rồi thì lại tới tìm ta lấy.”

Mộ Dung Uyên muốn nói, thật ra chỉ cần có cô là được rồi.

Hắn cúi xuống nhìn nàng, Tô Lạc đã buông tha tay áo của hắn, lười biếng vươn người một cái, trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn.

Nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của nàng, Mộ Dung Uyên không dám tin nàng thật sự đã ngủ hay chưa?

Tô Lạc thực sự là buồn ngủ tới không chịu nổi rồi, vì luyện bình đan dược kia, cả đêm nàng không hề chợp mắt.

Mộ Dung Uyên không làm phiền Tô Lạc, hắn đi ra rừng trúc: “Dạ Ảnh.”

Bất ngờ sau lưng hắn xuất hiện một người mặc huyền y, một nam nhân mặt lạnh như sương.

“Điện hạ.”

Mộ Dung Uyên ném cho hắn bình đan dược Tô Lạc vừa đưa: “Đem về đưa sư phụ ta xem qua một chút.”

“Vâng.” Một cơn gió thoảng qua, bóng đen đã biến mất.

Mộ Dung Uyên lại quay trở về, khom lưng ôm Tô Lạc còn đang ngủ lên, bế về viện của nàng.

Tô Lạc vẫn chưa ngủ hoàn toàn, lúc Mộ Dung Uyên ôm nàng, nàng cảm nhận được.

Bộ dạng cũng không tệ lắm, còn biết thương hương tiếc ngọc ôm nàng về phòng, không uổng công nàng thức cả đêm luyện đan dược cho hắn.

Mộ Dung Uyên nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau khi Tô Lạc chạm vào chăn nệm mềm mại, vừa trở mình liền ngủ luôn.

Trăng sáng nhô cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên thác nước, cả dòng nước cũng nhuộm thêm sắc trăng.

Ở dưới vực sâu nơi thác nước chảy xuống, một ông lão râu bạc trắng đang thiền định trên phiến đá.

Bỗng nhiên, hai tai lão khẽ động, một nam nhân thân mặc huyền y xuất hiện từ không trung.

Người này chính là Dạ Ảnh.

“Tôn chủ, điện hạ sai ta đem bình đan dược này tới cho ngài xem qua.”

Ông lão mở mắt, đưa tay ra, bình đan dược liền xuất hiện trong tay ông.

Ông vừa mở bình ra, hai mắt sáng lên: “Cái này... Đan dược này từ đâu mà có?”

“Là Thái tử phi tương lai tặng cho điện hạ.”

“Thái tử phi?” Ông cụ kinh ngạc nói: “Uyên nhi sắp thành thân sao?”

“Vâng, Thái tử phi tên là Tô Lạc, là đường chủ của Du Phong Đường.”

Ông vuốt râu theo thói quen mà vuốt vuốt râu, sau đó lấy ra một viên thuốc, số còn lại liền trả cho Dạ Ảnh: “Đan dược không có vấn đề gì, có thể yên tâm ăn được, những loại thuốc khác có thể dừng lại, ăn thứ này là đủ rồi. Ta sẽ sớm nghiên cứu ra thành phần trong đó. Y thuật của người này cao minh hơn ta, nếu có thể tìm ra người luyện chế phương thuốc này, có lẽ, độc trong người Uyên nhi vẫn có thể giải được.”

Dạ Ảnh mang số đan dược còn lại rời đi.

Lão nhân cũng không tu luyện nữa, vui vẻ cầm đan dược đi tới Dược phòng.