Chương 18: Tẩu phải cẩn thận nữ nhân kia

Liễu Thanh Tư không biết mình bị Tam công chúa ghét bỏ.

Hiện giờ nàng ta vô cùng hối hận, cho dù Nhị công chúa không rảnh đi chăng nữa, nàng ta cũng không nên đồng ý đi cùng Tam công chúa.

Theo tính tình của Nhị công chúa, nếu có người to gan để nàng ấy phải chờ lâu như vậy, đã sớm xông vào trong khiến Tô Lạc đẹp mặt.

Liễu Thanh Tư không ngừng nỗ lực: “Thật ra thì ta cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy công chúa vất vả xuất cung một chuyến, kết quả lại phí mất nửa ngày ở chỗ này, ta thấy không đáng thay cho công chúa.”

Tam công chúa: “Không có sao, dù sao mẫu hậu cũng đã đồng ý với ta, để cho ta ở lại phủ Thái tử hai ngày. Hơn nữa, Thái tử ca ca cũng không có ở trong phủ, coi như chúng ta đang đợi huynh ấy đi.”

Liễu Thanh Tư: “...”

Lại đợi khoảng thời gian một chén trà, Tô Lạc mới thong dong đến muộn. mà!"

Hôm nay, Tô Lạc cố ý trang điểm qua.

Môi hồng da trắng, trên người mặc bạch y, bên ngoài khoác chiếc cung sa nạm vàng chỉ bạc dài quết đất, làm tôn lên dáng vẻ tao nhã của nàng, càng thêm thanh tú bất phàm.

Trong mắt nàng ánh lên nụ cười khiến vạn vật xung quanh mất đi sắc màu, chẳng qua trong nụ cười lại mang theo một chút xa cách, khiến cho người khác không dám khinh nhờn.

Tam công chúa bị sắc đẹp làm cho ngây ngốc.

Đã gặp qua nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, cũng không thể bằng một nửa vị đang đứng trước mặt nàng.

“Thái tử phi tẩu tẩu, tẩu thật là xinh đẹp!” Chờ lâu như vậy, cũng đáng!

Mầ Liễu Thanh Tư bên cạnh nàng cũng đã đen mặt.

Không thể không thừa nhận, đúng là Tô Lạc rất xinh đẹp.

Tô Lạc mỉm cười đáp: “Cảm ơn, muội cũng rất xinh đẹp.” Dù là ai đi nữa, được người ta khen đương nhiên rất vui vẻ.

“Có thật không?” Tam công chúa vui vẻ nói.

“Đương nhiên là thật, Tam công chúa là cô nương xinh đẹp thứ hai ta từng thấy.”

Tam công chúa hỏi: “Vậy ai là người xinh đẹp nhất?”

Liễu Thanh Tư đứng thẳng lưng theo bản năng.

Động tác nhỏ của nàng ta hoàn toàn rơi vào mắt Tô Lạc, trong mắt nàng hiện lên một tia hài hước, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Dĩ nhiên là đương kim Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương là nữ nhân đẹp nhất trước nay ta từng gặp.”

Tô Lạc vừa khen Tam công chúa, lại vừa khen Hoàng hậu nương nương, nhưng từ đầu tới cuối chẳng nhìn qua Liễu Thanh Tư lấy một lần.

Liễu Thanh Tư tức muốn chết, cố tình Tô Lạc nói xong còn nhìn về phía nàng ta cười tủm tỉm: “Vị cô nương này cảm thấy ta nói có đúng không?”

Liễu Thanh Tư nuốt ngược cục tức vào trong: “Đúng.”

Tam công chúa cười to: “Ta cũng cảm thấy tẩu tẩu nói cực kì đúng!”

Mẫu hậu của nàng chính là đệ nhất mỹ nhân nước Kim.

Mắt thấy Tam công chúa bị Tô Lạc lôi kéo chỉ bằng vài ba câu, trong lòng Liễu Thanh Tư càng thêm lạnh lẽo.

Nàng ta nửa đùa nửa thật nói: “Tô cô nương, cô để chúng ta đợi lâu thật đó.”

Tô Lạc còn chưa mở miệng, quản gia đuổi theo sau lưng liền giải thích: “Tam công chúa, Liễu cô nương, trước khi Điện hạ ra ngoài có căn dặn không ai được phép quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”

Đây đúng là nuông chiều Tô Lạc tới tận trời.

“Không ngờ Thái tử điện hạ lại đối với Tô cô nương tốt như vậy, đúng là khiến người ta hâm mộ vô cùng.” Tuy Liễu Thanh Tư đang cười mà lệ đổ trong tim, rõ ràng tất cả những thứ này đều thuộc về nàng!

Tô Lạc khó xử: “Không có biện pháp, ai bảo chàng ấy yêu ta tới mức không thể kiềm chế chứ?”

Liễu Thanh Tư: “...” Đúng là không biết xấu hổ!

Nàng ta không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa.

Không bao lâu sau, Liễu Thanh Tư liền mượn cớ có việc ròi đi.

Lần đầu giao chiến, nàng ta liền biết, Tô Lạc không phải là một người đơn giản.

Tam công chúa nhìn bóng lưng Liễu Thanh Tư rời đi, không nhịn được nhắc nhở: “Tẩu tẩu, tẩu phải cẩn thận nữ nhân kia đó.”