Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay, Thái Tử Phi Lại Bị Mạo Phạm Rồi!

Chương 20: Còn chưa biết là ai bảo vệ ai

« Chương Trước
Edit: Trà

Mộ Dung Uyên mang đan dược tới hỏi Tô Lạc, hỏi nàng lấy nó từ đâu ra.

Ai ngờ Tô Lạc trả lời nhẹ bẫng một câu: “Đây là do ta luyện, có vấn đề gì không?”

Mộ Dung Uyên: “…”

Có vấn đề gì không?

Vấn đề rất lớn đó có được không?

Đan dược này bất kể là màu sắc hay nồng độ, đều là loại tốt nhất, quan trọng là, nó có thể ức chế được chất độc trong người hắn.

Thế nhưng nàng lại hời hợt hỏi hắn, có vấn đề gì không?

Mộ Dung Uyên kiềm chế tâm tình đang kích động, ánh mắt khi nhìn Tô Lạc cũng thêm mấy phần nóng bỏng: “Cô biết luyện đan?”

“Nói nhảm, nếu không làm sao ta luyện giúp huynh được? Đúng rồi, huynh chờ ta một chút.” Tô Lạc chạy vào trong phòng, lấy giấy bút vung tay viết một đống đồ lớn, giao cho Mộ Dung Uyên: “Này, mấy ngày nữa ta phải rời khỏi nhà một chuyến, trước khi mặt trời mọc ngày mai, những dược liệu này phải được chuẩn bị tốt cho ta, nhân tiện huynh đưa ta một chút chi phí luyện đan, chi phí đã viết ở trên, đừng quên mất đó.”

Mộ Dung Uyên: “…”

Hắn nhìn danh sách dược liệu trong tay, cau mày hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Kiếm tiền đó. Dù sao giờ ta vẫn là Đường chủ Du Phong Đường, dưới trướng ta còn rất nhiều người chờ ăn cơm, ta phải ra cửa làm nhiệm vụ chứ.” Gần đây có một tên ngốc lắm tiền tới đưa bạc, nàng nhất định phải thu vào tay mới được.

Mộ Dung Uyên hào phóng nói: “Chờ lát nữa ta sẽ sai quản gia đem chìa khóa kho bạc phủ Thái tử giao cho cô.”

Tô Lạc rất động tâm, nhưng nàng là người có nguyên tắc.

“Những thứ đó huynh tự mình giữ đi, ta sẽ tự đi kiếm.” Tô Lạc xoay người muốn đi, cổ tay lại bị giữ lại.

“Ta đi với cô.”

Tô Lạc nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, bật cười: “Huynh? Huynh một chút linh lực cũng không có, đi cùng ta còn phải bảo vệ cho huynh.”

Mộ Dung Uyên nhếch môi: “Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”

Không đợi Tô Lạc cự tuyệt, Mộ Dung Uyên đã xoay người rời đi.

Để lại Tô Lạc với gương mặt buồn bực.

Ngọc Trí tiến lên: “Tiểu thư, vậy kế hoạch của chúng ta có làm tiếp không?”

“Làm chứ, vì sao lại không làm, một đống linh thạch trắng đưa tới cửa có lý nào lại từ chối chứ? Không cần phải làm khó bản thân như vậy. Hắn muốn đi theo ta vậy thì cứ theo đi, ngược lại ta muốn xem thử hắn có thể làm gì.”

Tô Lạc xử lý một vài chuyện ở Du Phong Đường, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên một nhiệm vụ ám sát.

Một chữ Liễu vô cùng nổi bật đập vào mắt nàng.

Tô Lạc cười lạnh một cái: “Nhiệm vụ này để ta tự mình làm đi.”



Trong rừng rậm âm u chẳng có chút ánh sáng, tiếng sấm ầm ầm, từ trong màn đêm vạch ra một vệt ánh sáng, giống như muốn xé toạc bầu trời.

Mà lúc này ở phía sâu trong rừng rậm, có mùi máu tanh vô vùng nồng đậm tỏa ra khắp nơi.

Mấy chục tên áo đen bao vây một cô nương bé nhỏ.

Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khắp khu rừng, đủ để mỗi người nhìn thấy dung mạo đối phương.

Đó là một cô nương mới tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo dù chưa nảy nở cũng đã xinh đẹp mê người, nàng đứng ở nơi đó, khí định thần nhàn, thậm chí còn nở một nụ cười thản nhiên.

Nhìn qua giống như là một tiểu cô nương ngây thơ vô hại.

Nhưng mà vừa mới đây, chỉ trong chớp mắt, nàng ta đã gϊếŧ ba người.

Thủ đoạn lôi đình khiến cho đám người áo đen kinh ngạc không thôi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Lạc cười tủm tỉm rút chủy thủ từ trong thân thể sát thủ đã chết ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mười tên sát thủ còn lại.

“Các ngươi muốn tự mình kết liễu, hay là để ta động thủ?”

Ngữ khí cuồng vọng không ai bì nổi.

Sắc mặt tên sát thủ tái xanh: “Khẩu khí lớn thật, một tên Cam Linh như ngươi có thể gϊếŧ được bọn ta sao?”

Lần đầu gặp kẻ ngông cuồng như vậy!

Đêm nay phải khiến nàng ta chứng kiến sự tàn nhẫn của bọn họ thật tốt!
« Chương Trước