Chương 7: Thiên chi kiêu tử Mộ Dung Uyên

Chương 7: Thiên chi kiêu tử Mộ Dung Uyên.

Edit: Trà.

Mộ Dung Uyên, là Thái tử nước Kim, thân phận vô cùng tôn quý, mà hắn còn là thiên chi kiêu tử, lúc tám tuổi đã đột phá Xích Linh, mười hai tuổi đạt tới Cam linh, mới mười tám tuổi đã là Lục Linh.

Hắn thiên phú dị bẩm, trên con đường tu luyện giống như được trời cao giúp sức, mấy năm ngắn ngủi liền đạt tới trình độ mà người khác cả đời cũng không với tới được.

Mọi người ở đây đầu đánh cuộc rằng không biết trước năm 30 tuổi hắn có thể trở thành Tử Linh cường giả hay không, thì vào lúc hắn sinh nhật mười tắm tuổi, cũng chính là bốn năm trước, vị thiên chi kiêu tử này lại đột ngột bị đẩy xuống khỏi thần đàn.

Linh lực toàn thân bị phế, hắn chính thức trở thành một kẻ bỏ đi.

Trong lúc nhất thời trở thành trò cười của cả tam giới, ngay cả biểu muội Liễu Thanh Tư cũng giải trừ hôn ước với hắn, bỏ hắn mà đi.

Nghe nói hắn còn mang một thân kịch độc, không còn sống được bao lâu nữa, cũng là một người đáng thương.

Vào lúc mọi người cho rằng cuộc đời thiên chi kiêu tử này từ đây chấm hết, ai ngờ hắn lại được Quảng Nguyên Tử nhìn trúng nhận làm đồ đệ.

Quảng Nguyên Tử là ai?

Nhìn khắp tam giới, người này gần như là vô địch, mười năm trước đã là Tử Linh tột đỉnh, cách Kim Linh một bước xa, thực lực hiện tại quả là sâu không lường được.

Quảng Nguyên Tử lại là người chỉ bênh người mình không bênh lí lẽ, thực lực mạnh mẽ, đã từng có một tên không có mắt dám ở trước mặt vị cường giả này chửi bới Mộ Dung Uyên, trực tiếp bị ông đánh cho một chưởng tiễn về với tổ tiên luôn.

Còn ai dám đắc tội Mộ Dung Uyên?

Cũng đâu có ai chán sống?

Vậy mà đúng là có một người không muốn sống nữa.

Bây giờ khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở Kim Quốc đều biết Thái tử điện hạ của bọn họ bị Đường chủ Du Phong Đường bắt về làm áp trại phu quân.

Buổi tối hôm đó, hơn mười ngàn thiết kỵ đánh thẳng tới Du Phong Đường, cứu Thái tử điện hạ ra.

“Nghe nói Đường chủ Du Phong Đường Tô Lạc kia vậy mà là một đại mỹ nhân.”

“Có đẹp bằng Liễu Thanh Tư không?”

“Đương nhiên rồi, Liễu Thanh Tư ở trước mặt nàng chính là một người dưới đất một người trên trời, căn bản không thể so sánh.”

“Cho là thật đi, ta ít đọc sách, huynh đài chớ có lừa ta!”

Lúc này một người bên cạnh chen vào nói: “Là thật đó, ta may mắn nhìn thấy Tô Lạc đó một lần, tuy cách xa, nhưng dung mạo của nàng đúng là phiên nhược kinh hồng, giống như tiên nữ trên trời!”

Khắp nơi trong tửu lầu đều nghị luận dung mạo của Tô Lạc, còn chưa thấy được người thật, đã đem dung mạo của nàng nói tới mức chỉ thấy trên trời chẳng có ở nhân gian.

Mà ở trong một góc khuất ít người để ý, một cô nương đeo mũ che mặt đem chiếc ly trong tay bóp nát, nước trà bắn tung tóe lên tay nàng ta.

“Tiểu thư, sao bọn họ có thể so sánh người với một nha đầu xuất thân ti tiện được? Hay là để nô tỳ đi ra dạy dỗ bọn họ?”

“Ngươi thấy ta chưa đủ mất mặt sao?”

Bốn năm trước, nàng ta đã đủ mất mặt rồi.

Liễu Thanh Tư nghiến răng nghiến lợi ném ngân lượng lên bàn, kéo theo nữ tỳ rời đi.

Đi xa rồi, nàng ta mới không vui hỏi: “Tô Lạc thật sự đẹp hơn ta sao?”

“Tiểu thư, người đừng nghe đám người đó hồ ngôn loạn ngữ, người mới chính là đệ nhất mỹ nhân nước Kim, Tô Lạc kia là thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là Đường chủ của một đám lính đánh thuê nho nhỏ, sao có thể có thân phận cao quý như người?”

Những lời này của thị nữ khiến trong lòng Liễu Thanh Tư thoải mái hơn một chút, nàng nheo mắt: “Những người đó nói cô ta ở đâu?”

“Bên trong địa lao ở phủ Thái tử.”

Phủ Thái tử...

Nhắc tới người kia, l*иg ngực Liễu Thanh Tư nổi lên một trận đau xót.

Bốn năm không gặp, không biết người ấy có khỏe không?

“Chúng ta đi tới phủ Thái tử.”

Người ấy đã trở lại, nàng ta vẫn muốn đi gặp một lần.

Lúc này, có một chiếc phượng liễn dừng bên ngoài phủ Thái tử, lát sau có một bàn tay mơn mởn trắng nõn thò ra ngoài, vén rèm lên, một phụ nhân xinh đẹp bước ra.

Môi đỏ răng trắng, phong tư trác tuyệt, một chiếc áo lăng vân đỏ thẫm phối cùng váy nguyệt hoa, ung dung quý phái, một cây trâm vàng nghiêng nghiêng cắm vào làn tóc mây tinh xảo, khiến cho gương mặt càng trở nên rạng rỡ, nhất tiếu khuynh quốc, nhị tiếu khuynh thành.

Người này chính là Hoàng hậu Liễu Phiêu Nhứ, đệ nhất mỹ nhân Kim quốc.