Chương 8: Đuổi nàng ta cút đi

Edit: Trà.

Dáng vẻ đoan trang này không duy trì được bao lâu, bà xách váy nhảy xuống phượng liên, đi thẳng vào trong phủ Thái tử.

Cung nữ thái giám vội vàng đuổi theo sau lưng: “Nương nương, ngài đi chậm một chút.”

Hoàng hậu nương nương vốn là người nóng tính, hôm qua nghe nói Thái tử bị bắt, nếu không phải hoàng đế ngăn cản, bà đã tự mình dẫn binh đi cứu người.

Bốn năm, đã bốn năm rồi bà chưa gặp con trai.

Không chờ nổi đứa con này vào cung tthỉnh an, cho nên bà chủ động xuất cung.

Mộ Dung Uyên còn đang chuẩn bị, gã sai vặt đang hầu hạ hắn thay quần áo.

Tướng mạo hắn tuấn mỹ, mặc trường bào màu lam, đai lưng trắng bạc, đầu đội ngọc quan, vừa quay đầu nhìn lại đã khiến cho vạn hoa phai màu, quả là một mỹ thiếu niên ôn nhu.

Nhưng chân mày hắn lại có mấy phần lệ khí: “Người nào đang ồn ào náo động ở bên ngoài?”

Rất nhanh đã có thị vệ tới bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Vừa dứt lời, một bóng người vội vã đi vào, ôm Mộ Dung Uyên thật chặt: “Uyên nhi! Mẫu hậu nhớ con muốn chết.”

Mộ Dung Uyên thở dài không biết phải làm sao, kéo bà ra: “Sao mẫu hậu lại xuất cung rồi?”

Hoàng hậu lo lắng hỏi: “Mẫu hậu nghe nói hôm qua con bị bắt, có bị thương không?”

“Con không sao.”

Hoàng hậu đánh giá sắc mặt của hắn, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn: “Vậy còn cơ thể con...Có đỡ hơn chút nào không? Đã giải được độc chưa?”

Độc mà hắn trúng, chính là Ly Thương, kỳ độc thế gian, sao có thể dễ dàng giải được?

Mộ Dung Uyên: “ Sư phụ đã áp chế giúp con, chỉ cần không sử dụng linh lực sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”

“Không thể dùng linh lực thì không dùng nữa, trên đời này có rất nhiều người không có linh lực. Uyên nhi con cũng đừng đau lòng quá.”

Vành mắt Hoàng hậu đau xót, so với linh lực, ít ra còn giữ được mạng phải không?

Xưa nay nó vốn là đứa trẻ kiêu ngạo, không thể sử dụng linh lực khiến nó chịu đả kích lớn thế nào đây.

Hoàng hậu cũng không dám hỏi bốn năm qua hắn đã trải qua như thế nào, sợ hắn khó chịu, lại càng sợ mình khó chịu hơn.

“Nghe nói lúc con trở về, bị một Đường chủ của đám lính đánh thuê cướp đi bái đường thành thân, nàng ta không làm gì con chứ?”

Đáy mắt Mộ Dung Uyên thoáng một tia hắc ám, hắn cong môi: “Mẫu hậu nói đùa rồi, phải là con làm gì nàng ta mới đúng.”

Mặc dù hắn đang cười, thế nhưng chữ “nàng” là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Hoàng hậu hồi hộp trong lòng, chẳng lẽ vị cô nương kia quả thật đã trao cho con trai bà...

“...”

Nghe nói nữ Đường chủ đó cũng rất xinh đẹp, lại là một Cam Linh, tuổi còn nhỏ đã mạnh như vậy.

Lại nghĩ tới nàng ấy không ngại con trai bà đã mất đi linh lực mà vẫn muốn cùng nó thành thân, đứa con dâu này bà liền chấp nhận.

Ở thế gian dùng thực lực để nói chuyện này, cùng không chú trọng địa vị xuất thân như vậy.

Dù sao, nàng ấy đã là người của con trai mình, cũng phải chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta phải không?

“Vị cô nương kia đang ở đâu? Con đã làm gì nàng ấy rồi?”

“Đang bị giam bên trong địa lao.” Hai mắt Mộ Dung Uyên chớp chớp, trong giọng nói mang theo sự cảnh giác mà ngay chính hắn cũng không nhận ra: “Mẫu hậu, người hỏi chuyện này làm gì?”

“Dĩ nhiên là ta muốn đi gặp nàng ấy rồi.”

Lúc này, quản gia đến bẩm báo: “Điện hạ, Liễu cô nương cầu kiến.”

Mộ Dung Uyên còn chưa nói gì, Hoàng hậu mặt đầy hiếu kỳ hỏi: “Liễu ccoo nương? Liễu cô nương nào?”

“Là Đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, Liễu Thanh Tư, Liễu cô nương.”

Sắc mặt Hoàng hậu tối sầm trong chớp mắt: “Hừ, nàng ta còn dám đến, đến làm gì? Để chê cười ta sao?” Giận đùng đùng chỉ ra cửa: “Đuổi nàng ta cút đi.”

“Mẫu hậu”, Mộ Dung Uyên can ngăn nói: “Người cũng đã đến rồi, sao có thể đuổi, dù gì nàng ta cũng là cháu gái của người, nếu con làm nàng mất mặt, trở về cậu nhất định sẽ tức giận,”

“Giận thì cứ giận, dù sao cậu con cũng không phải dạng tốt lành gì, đường đường là một Thái tử, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt hắn sao?”