Chương 9: Con quyết định tự hy sinh mình

Edit: Trà.

Cuối cùng Hoàng hậu vẫn không đi gặp đứa cháu gái kia của bà, để cho Mộ Dung Uyên tự mình đi gặp.

So với Liễu Thanh Tư, bà càng muốn đi gặp cô nương đang ngồi trong ngục kia hơn.

Cuộc sống trong đại lao, đùng là khó lòng chịu nổi, Tô Lạc giãn ra cả một thân đau nhức, dáng vẻ rất buồn rầu.

Chuyện này không thể đợi nữa.

Cứ thế này nàng không thể chịu nổi, ngồi thêm một đêm nữa nàng sẽ thành đồ bỏ đi mất.

Da thịt mềm mại của nàng, ai.

Tô Lạc lấy ra một chiếc gương, mê mẩn ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của mình một lúc lâu, mới lay Tô Thanh Phong đang ngủ như chếc ở bên kia dậy: “Lão già thúi, con cảm thấy cha nói đúng, vì mọi người trong Du Phong Đường, con quyết định hy sinh bản thân mình.”

Tô Thanh Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác hỏi: “Ta nói cái gì đúng ?”

Tô Lạc nhe răng cười: “Xinh đẹp nha, con đẹp như vậy, không có lý do gì hắn không động lòng, cho nên con quyết định đi câu dẫn hắn, sau đó cứu mọi người ra ngoài.”

Tô Thanh Phong: “...”

Bây giờ, ông đã tỉnh ngủ, cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: “Thật ra thì... Ngày hôm qua, cha...”

“Két” một tiếng, Tô Lạc đã mở khóa phòng giam ra.

Nàng quay đầu, giơ dây kẽm trong tay lên, đắc ý cười: “Chỗ này không thể giam giữ được con.”

Nói đùa, dù gì nàng cũng là đệ tử của Đạo thánh, cái thiên lao nho nhỏ này mà cũng không giải quyết được, thì nàng phải trở về học lại rồi.

“Giỏi lắm.” Tô Thanh Phong vui vẻ nói, sau đó lại nhướng mày một cái: “Con đã có bản lĩnh này, sao không mở ra sớm một chút?”

Tự nhiên ngồi trong tù chờ cả một buổi tối làm gì? Trải nghiệm cuộc sống à?

Tô Lạc: “Không phải tại con cảm thấy đi một mình thì quá vô ý hay sao?”

Tô Thanh Phong thầm nghĩ, ta mà tin con thì ta là đồ ngốc!

Ông nghiến răng, lay lay cửa tù: “Vậy tại sao bây giờ con lại muốn đi?”

“Con cảm thấy để cho cha đã một đống tuổi còn phải theo con chịu khổ ở nơi này, khiến trong lòng con gái không yên, nên muốn đi tìm tên kia đàm phán. Cha yên tâm, con nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài, hãy đợi con.”

Lời này, dĩ nhiên là không có ý định thả ông ra, Tô Thanh Phong túm lấy nàng: “Con gái, con gái, con gái xinh đẹp nhất của cha, con cũng thả cha ra ngoài đi!”

Tiếc là Tô Lạc đã chạy xa rồi.

Nhưng mà không bao lâu sau, nàng lại lết về.

Rầm!

Đóng cửa rồi khóa cửa, vô cùng liền mạch.

Tô Thanh Phong còn chưa kịp ngồi xuống: “Con thấy ma à?”

“Xuỵt, có người đến.”

Tô Thanh Phong cũng nghe được.

Lẫn trong tiếng xích sắt nặng nề mở ra, phía xa xa có giọng nói truyền tới, nghe tiếng bước chân, dường như còn có không ít người.

Không lâu sau, một vị tuyệt thế giai nhân xuất hiện ở bên ngoài phòng giam của Tô Lạc.

“Nương nương, chính là vị cô nương này.”

Tô Lạc đang ôm chân ngồi dưới đất, nghe được âm thanh này, nàng ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hoàng hậu.

Đúng là mỹ nhân.

Hoàng hậu ngây ngẩn một lát, chỉ thấy trong mắt Tô Lạc chẳng có chút ghen tị nào, trái lại là thẳng thắn thưởng thức, trong nháy mắt đã thích nàng.

Không hổ là cô nương dám bắt cóc hoàng nhi của bà.

“Ngươi là Tô Lạc?”

Tô Lạc gật đầu, nhìn nữ nhân này ăn mặc hoa lệ, nô bộc thành đoàn, vừa nãy những người kia lại gọi nàng là nương nương.

Cũng có thể đoán sơ sơ được thân phận của nàng.

Có một vấn đề là, đây là nương nương bên trong cung hay nương nương ở ngaoif cung?

Nhưng cho dù là trong cung hay ngoài cung, đều là người nầng không chọc vào nổi.

Hiện giờ, nàng chỉ khẩn cầu vị nương nương này không phải là thê tử của nam nhân bị nàng bắt về.

Nhưng mà, hình như khả năng này có hơi thấp.

Tô Lạc một lòng muốn sống, vội vàng víu vào cửa phòng giam, ngữ khí thành khẩn: “Liên quan tới chuyện hôm qua, ta có thể giải thích.”