Chương 39: Tống gia (1)

Lúc này thì mọi người đã đến nhà tổ của Lý gia, dáng vẻ của mọi người ở đây dường như đều rất hân hoan chào đón bọn họ. Vì nói thế nào thì mối quan hệ giữa Lục gia và Lý gia cũng đã có từ rất lâu rồi, lần này không chỉ có Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ, mà ngay cả Lục Hạo Vinh và An Tương cũng xuất hiện rồi.

Nhưng điều làm cho Trần Dao ngạc nhiên hơn chính là số lượng thành viên trong Lý gia thật sự rất nhiều, lúc này thì An Tương mới nhẹ nhàng giải thích:

- Lý gia bây giờ có bốn thế hệ đang sống cùng nhau dưới một mái nhà, hơn nữa con thấy đó… Nhà tổ Lý gia có rất nhiều gian nhà, bọn họ sẽ chia nhau mà sống, đặc biệt là mọi người sống rất hạnh phúc và hòa thuận, từ trước đến nay mẹ chưa từng thấy người Lý gia cãi nhau bao giờ.

Trần Dao nghe vậy cũng gật gù, hóa ra ở đây còn có chuyện sống nhiều thế hệ với nhau như thế này nữa à? Vốn dĩ cô nghĩ bây giờ đã là thời đại hiện đại hóa hết rồi, nhiều người trẻ sẽ không thích sống gần người lớn tuổi, đừng nói là người trẻ, ngay cả những người già cũng chưa chắc là muốn gần con cháu. Nhưng cô lại thấy rất thích nơi này, vì có lẽ Trần Dao chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình thật sự, nên cô rất hâm mộ Lý Giai Thù, chị ấy có một gia đình thật sự rất tốt.

Sau khi đã sắp xếp chỗ ngủ cho mọi người thì Lý Giai Thù mới đưa Trần Dao đến thăm ông nội của mình, lúc này thì Lý Bạc Minh và cha của Lý Giai Thù - Lý Khải đang ngồi cùng nhau đánh cờ, khi họ nhìn thấy Lý Giai Thù thì cũng rất vui mừng, nhất là Lý Bạc Minh, ông ấy còn cười nói:

- Còn biết đường về nhà sao? Đi lâu như vậy cũng không về thăm ông, có phải là không thích ông nội nữa rồi phải không!

Lý Giai Thù thật sự chỉ biết thở dài luôn đấy, cô ấy cùng lắm là chỉ mới đi có mười ngày thôi, còn chưa được nửa tháng nữa mà, vậy mà trong lời nói của Lý Bạc Minh thì cứ như đã đi mấy năm rồi vậy. Còn Lý Khải ở bên cạnh lại chú ý đến Trần Dao nhiều hơn, một cô gái có gương mặt thanh thuần, xinh đẹp như vậy, nhưng hình như lại có chút quen mắt. Lúc này thì Lý Bạc Minh mới chú ý đến Trần Dao, liền lên tiếng hỏi:

- Đứa nhỏ nhà nào đây? Lại xinh xắn như vậy?

Nghe đến đây thì Lý Giai Thù mới nhanh chóng kéo tay của Trần Dao lại, còn dõng dạc nói:

- Ông nội, cha, đây là cô dâu nhỏ của anh Nam Trấn đó. Em ấy tên là Trần Dao.

- Con chào ông, cháu chào chú, cháu là Trần Dao ạ.

Lúc này thì Lý Bạc Minh lại có chút nhíu mày, dường như cả ông ấy cũng đã nhìn ra gương mặt quen quen nào đó rồi. Sau đó thì Lý Bạc Minh và Lý Khải còn nói to nói nhỏ gì đó với nhau, hành động bí bí ẩn ẩn của họ lại làm cho Trần Dao có chút lo lắng, ngay sau đó cô còn kéo kéo tay của Lý Giai Thù, nói:

- Chị Giai Thù…

Lý Giai Thù cũng không hiểu tại sao cha và ông nội lại có thái độ này nữa, rõ ràng từ trước đến giờ ông ấy rất mong chờ ngày được gặp vợ của Lục Nam Trấn kia mà. Buổi sáng này khi Lý Giai Thù kể đến thì ông nội còn rất hào hứng nữa, nhưng tại sao khi gặp mặt Trần Dao thì họ lại tỏ ra vẻ rất kì quái.

Đúng lúc này thì mẹ của Lý Giai Thù - Tống Bảo Kiều cũng đã đẩy cửa đi vào, trên tay bà ấy là một ấm trà còn nóng.



- Cha, chồng à, sao hai người hôm nay im lặng quá vậy?

Nhưng một giây sau đó, khi Tống Bảo Kiều nhìn thấy gương mặt của Trần Dao thì đã trực tiếp làm rơi ấm trà xuống đất, Lý Giai Thù lo lắng liền kéo Trần Dao sang một bên.

Có lẽ do động tĩnh quá lớn nên trên dưới Lý gia đều bắt đầu tụ tập lại ở nơi này, ngay cả Lục gia cũng thế. Khi Lục Nam Trấn nhìn thấy Trần Dao ở bên trong thì không nghĩ nhiều liền bước đến, nhẹ nhàng đỡ lấy người của cô, rồi nhíu mày dò xét.

- Dao Dao, em không sao chứ?

Trần Dao liền lắc đầu, nhưng ánh mắt của cô lại có chút khó hiểu nhìn về phía của Tống Bảo Kiều. Bất chợt lúc này bà ấy lại bước chậm từng bước đến chỗ của cô, nhưng do xa lạ lại thêm cái dọa người vừa rồi nên Tống Bảo Kiều bước một bước thì vô thức Trần Dao lại lùi một bước. Ngay lúc này thì Lý Giai Thù cũng không hiểu hôm nay cả nhà mình bị cái gì nữa, cô ấy liền ngay lập tức bắt lấy tay của mẹ mình, rồi nhíu mày hỏi:

- Cha, mẹ, ông nội… Ba người bị làm sao vậy?

Nhưng lúc này thì đôi mắt của Tống Bảo Kiều lại có chút rưng rưng, bà ấy cũng không nhịn được cảm xúc mà gọi một tiếng…

- Bà nội…

Lý Giai Thù và Lục gia trực tiếp hóa đá luôn, “Bà nội”? Trần Dao là bà nội của Tống Bảo Kiều? Ủa không phải… Họ đang nghĩ gì vậy chứ, làm gì có chuyện vô lý như vậy được, nói sao thì Trần Dao cũng chỉ mới mười tám tuổi, còn Tống Bảo Kiều đã ngoài bốn mươi… Nói bà ấy là bà nội của Trần Dao thì còn tin được ấy chứ.

- Bà nội? Bà nội gì?

Mặc kệ câu hỏi ngớ ngẩn của Lý Giai Thù, Tống Bảo Kiều trực tiếp nhìn thẳng về hướng của Trần Dao, hỏi:

- Con tên gì? Nhà ở đâu? Cha mẹ tên gì? Con… Con họ Tống đúng không?

Trần Dao lại lắc đầu, cái lắc đầu của cô lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Tống Bảo Kiều. Ngay lúc này thì Lý Khải cũng mới mường tượng nhớ ra mọi chuyện, đúng rồi, hóa ra nhìn Trần Dao rất giống với bà nội của Tống Bảo Kiều. Chỉ vì sau khi họ kết hôn không lâu thì bà nội của Tống Bảo Kiều vì bệnh nặng qua đời, nên ông ấy mãi không nhớ ra, bây giờ thì nhớ rồi.

Còn Lục Nam Trấn thì lo lắng cho Trần Dao, anh sợ cô bị họ dọa sợ nên cũng phải lên tiếng, nói:



- Chú thím Lý, hôm nay Dao Dao mệt rồi, con đưa cô ấy về phòng trước. Có chuyện gì thì ngày mai rồi nói sau nhé.

Nói xong thì Lục Nam Trấn cũng đưa Trần Dao về phòng, mặc dù Tống Bảo Kiều vẫn còn muốn hỏi gì đó nhưng rồi cũng bị Lý Giai Thù và Lý Khải giữ lại, vì cha mẹ của bà ấy chỉ có mỗi mình bà ấy là con, nên đối với bà nội thì chỉ có một mình Tống Bảo Kiều là cháu gái. Cả đời của Tống Bảo Kiều lại không nghĩ trên đời này lại còn có người giống với bà nội như vậy.

Đợi khi mọi người giải tán hết thì Lý Giai Thù mới hỏi lại mọi chuyện, đến đây thì Tống Bảo Kiều mới nói.

- Con có nhớ ông chú của con không?

Lý Giai Thù liền gật đầu, đương nhiên là nhớ rồi, nhưng hình như ông chú và bà thím kết hôn cũng rất lâu rồi mà không có con thì phải. Đến lúc này thì Tống Bảo Kiều mới nói:

- Ông chú của con được sinh ra sau khi bà nội của mẹ, tức là bà cố của con đã ba mươi bảy tuổi. Nên bây giờ chú ấy chỉ mới có năm mươi hai thôi. Nhưng mãi cho đến năm ba mươi ba, khi chú ấy gặp được thím thì mới kết hôn. Rồi sau đó có con đầu lòng vào năm ba mươi tư tuổi, cũng là một bé gái.

Đến đây Tống Bảo Kiều lại nói rằng chuyện phải kể đến ngày bé con được một tháng tuổi, hôm đó Tống gia đã tổ chức một buổi tiệc rất lớn, mời rất nhiều đến dự và chung vui với gia đình. Vì ông bà nội của Tống Bảo Kiều đã rất lâu rồi mới được bế cháu như bây giờ, nên họ đã có chút quá chén.

Trong lúc mọi người đang vui vẻ thì đột nhiên nhà tổ Tống gia lại bị cháy, sợ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ thì bà nội đã nhanh chóng giao lại cho cháu gái còn nhỏ cho người bên cạnh, nhưng cuối cùng thì bà ấy lại không nhớ là đã đưa cháu gái của mình cho ai, vì lúc đó lửa đã bén tới rồi, lại còn đám đông chạy loạn nữa.

Mãi cho đến khi ngọn lửa được dập xong thì thím mới đến chỗ của bà nội, hỏi đứa bé đâu. Lúc đó bà nội mới tá hỏa đi tìm, nhưng rồi mãi vẫn không tìm được.

Cứ như vậy mà một năm, hai năm, ba năm rồi mười năm… Sau hơn mười năm tìm kiếm thì sức cùng lực kiệt, bà nội đã qua đời trong sự ân hận vì một phút lầm lỡ của mình. Còn chú thím cũng vì quá đau thương mà mãi cho đến bây giờ cũng chưa sinh thêm một đứa nào nữa.

Cho nên khi nhìn thấy Trần Dao rất giống với bà nội thì Tống Bảo Kiều mới không kiềm được muốn tiến gần tới một chút.

Vốn dĩ không khí bây giờ đang rất cảm động, nhưng Lý Giai Thù lại đột nhiên đứng dậy, rồi vỗ tay một cái “đét” lớn, còn trợn mắt nói:

- Nếu Dao Dao thật sự là con của ông chú và bà thím… Vậy con phải gọi em ấy là dì nhỏ à? Ủa… Vậy còn phải gọi Lục Nam Trấn là dượng nhỏ nữa hả! Ể, không được!

Bây giờ vẻ mặt của ba người lớn nhà họ Lý đều ngơ ra… Cái này quan trọng lắm hả con gái?

#Yu~