TG1 - Chương 5: Đường Tăng, máu ngươi thật ngọt | Hút máu Đường Tăng.

Tuy nhiên, cơn đau mà Đường Tăng tưởng tượng vẫn chưa tới, thay vào đó, hắn đột nhiên được bao phủ bởi một xúc cảm mềm mại. Đường Tăng mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên ngồi trong lòng hắn tươi cười.

Chóp mũi hắn tràn ngập mùi hương của thiếu niên, nồng nàn đến ngột ngạt, Đường Tăng vốn đã chịu đựng mùi hương này, lần này ngửi lại bình tĩnh, hắn đã không còn bị mùi hương này làm phân tâm nữa .

Hắn nhìn chằm chằm vào y với đôi mắt khó hiểu, như thể hắn đang ngạc nhiên trước hành vi kỳ lạ của yêu quái này sao đột nhiên lại ngồi trên đùi hắn.

Phó Trăn Hồng dùng tay che mắt Đường Tăng, thân thể lạnh lẽo áp vào bộ y phục hòa thượng màu trắng như trăng không tì vết của Đường Tăng, tay còn lại nhặt chuỗi tràng hạt màu nâu sậm, sau đó vùi đầu vào hõm cổ của Đường Tăng nhẹ nhàng mân mê tìm kiếm những mạch máu mơ hồ, răng nanh hai dài ra, đâm "phập" vào da thịt Đường Tăng.

Thân thể Đường Tăng run rẩy kịch liệt, trong khoảnh khắc hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt bên cổ hắn, liền có một cảm giác đau đớn mơ hồ, tê dại không thể giải thích được giống như bị điện giật.

Đôi mắt của hắn bị che bởi bàn tay của yêu quái, và các giác quan khác trên cơ thể hắn được phóng đại đến cực điểm. Hắn cảm thấy máu trong cơ thể đang dần dần cạn kiệt dưới sức hút của thiếu niên, có lẽ vì lượng máu ngày càng giảm, đầu óc vốn thanh tỉnh của Đường Tăng dần dần trở nên mơ hồ.

Trong lúc choáng váng, hắn vô thức suy nghĩ.

Hắn cảm nhận được sự mềm mại từ bờ mông của thiếu niên đang ngồi trên đùi hắn, đồng thời cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể y áp vào ngực mình. (((ấy ấy sao lại để ý đến mông của người ta thế này.🤭)))

[Tiểu Hồng, nếu ngươi tiếp tục hút máu, Đường Tăng có thể trực tiếp đầu thai. ]

Y ở thế giới này thân phận chính là Bạch Cốt Tinh, Bạch Cốt Tinh là một loại yêu quái có bản chất yêu thích máu. Tuy bản chất y là con người nhưng y khó mà tránh khỏi việc bị hấp dẫn bởi vị ngọt của máu trong cơ thể Đường Tăng.

Mặc dù muốn chinh phục Đường Tăng nhưng Phó Trăn Hồng sẽ không nhượng bộ ham muốn của bản thân chỉ vì nhiệm vụ.

Sau khi môi Đường Tăng tái nhợt vì thiếu máu, Phó Trăn Hồng cuối cùng cũng ngừng lại. Y liếc nhìn hai cái lỗ răng trên cổ Đường Tăng, đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ chúng.

Cơ thể y lạnh lẽo nhưng lưỡi lại ấm áp đến kỳ lạ.

Bởi vì hành động của y mà thân thể Đường Tăng bỗng nhiên run lên.

Phó Trăn Hồng ngẩng đầu mặt đối mặt với Đường Tăng: “Ta đã đổi ý rồi, thay vì ăn thịt ngươi một lần, ta sẽ từ từ hút khô máu của ngươi cho đến khi thân thể ngươi khô quắt lại và ta sẽ nấu thịt của ngươi lên ăn."

Phó Trăn Hồng nói xong liền dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe môi. Rõ ràng đây là một hành động đơn giản, nhưng khi y làm vô cớ sót lại một vệt máu, với vẻ đẹp diễm lệ quyến rũ, y hơi nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Sư phụ, ngài có biết máu của mình có mùi vị như thế nào không?"

Đường Tăng không hiểu vì sao Phó Trăn Hồng Đột nhiên hỏi một câu như vậy lại còn đổi xưng hô với hắn, nhưng tính tình ôn hòa vẫn giữ nguyên, phải chọn câu trả lời: "Máu tanh, có mùi gỉ sắt, máu của một tu sĩ cũng vậy."

Y lắc đầu, "Đường Tăng, máu của ngươi rất ngọt."

Đường Tăng cau mày, hắn nhìn không thấu người thanh niên này, hắn luôn không ngừng thay đổi nội tâm hiểu biết. Nếu những con yêu quái khác nói những lời quyến rũ như vậy với hắn, hắn có thể cho rằng đó là cố ý dụ dỗ, nhưng lúc này, ánh mắt của y quá mức lạnh lẽo, ngay cả sự quyến rũ tự nhiên giữa mi tâm cũng không thể làm lung lay cho sự lạnh nhạt ấy. Ánh mắt sâu hút của y đã che giấu một nửa tâm ý

Có lẽ chỉ khi Trăn Hồng nhìn ai đó từ tận đáy lòng, ánh sáng lóe lên trong mắt y mới là vẻ đẹp diễm lệ cảm động nhất thế gian.

Nhưng y là một yêu quái và những yêu quái...sẽ không có trái tim.

" Đường Tăng, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Một giọng nói trong trẻo cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Tăng.

Giây tiếp theo, đầu ngón tay của thiếu niên chạm vào môi hắn.

Phó Trăn Hồng dùng ngón trỏ lau khóe miệng di chuyển từ môi Đường Tăng xuống đường viền môi trên rồi đến môi dưới.

Kết quả, một cỗ mùi máu tanh nhàn nhạt truyền vào môi lưỡi của Đường Tăng, hắn nếm được mùi máu của chính mình.

Hắn nắm lấy cổ tay y, di chuyển ngón tay vừa chạm vào khóe môi hắn. Đặt ngón trỏ của y mà mân mê nó bằng đôi môi như thể mê luyến không thể rời.

Sau khi nhận ra điều này, tai Đường Tăng đột nhiên đỏ bừng.

“Ngọt không?” Phó Trăn Hồng đến gần hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Đường Tăng, ta rất thích máu của ngươi.”

Khi nói ra bốn chữ cuối cùng này, trong giọng điệu của thiếu niên lộ ra vẻ vui mừng. Đường Tăng nhìn thấy trong mắt y là ý cười, không còn ý lạnh như băng, hắn đã phủ nhận lời nói ban đầu kia của mình. Đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của hắn, nụ cười nhàn nhạt của y như có nước chảy róc rách, cùng những ngôi sao đang tỏa sáng trong vực thẳm rộng lớn.

Vẻ đẹp diễm lệ nhất thế gian mà hắn nghĩ đến lại rơi xuống nơi đôi mắt của y.

Đường Tăng chợt giật mình, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn thầm nghĩ rằng y là một con yêu quái! Yêu quái giỏi nhất trong việc mê hoặc lòng người! Vì vậy, ngay cả khi y không có trái tim, y vẫn có thể ngụy trang hoàn hảo khi nhìn chằm chằm vào ai đó.

Phó Trăn Hồng cười khẩy, đứng dậy và nhìn Đường Tăng với vẻ trịnh thượng: "Sư phụ, ngươi trông giống như đang đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh mà ngươi chẳng thể chống trả, điều này thú vị hơn nhiều so với lần đầu chúng ta gặp nhau."

Sau khi Phó Trăn Hồng nói xong, y lại làm rục rịch cái tinh thần đã gục ngã của Đường Tăng.

Y dựng lên kết giới ở núi Bạch Hổ, cho dù Tôn Ngộ Không có Kim Tinh Hỏa Nhãn cũng không thể nhanh chóng tìm ra Cốt Động.

Phó Trăn Hồng ban đầu cho rằng ăn thịt của Đường Tăng sẽ có thể trường sinh bất tử, nhưng đó chỉ là lời nói cố ý của mấy vị thần tiên phía trên để khiến Đường Tăng gặp họa ở kiếp này. Nhưng y không ngờ rằng, bản thân sau khi uống máu của Đường Tăng, sức mạnh trong cơ thể đã tăng lên đáng kể.

Y được biến đổi từ xương trắng, y hấp thụ tinh hoa của Mặt Trời, Mặt Trăng cùng linh khí của trời đất mà tăng sức mạnh.

Mặc dù máu của Đường Tăng tăng cường ma lực cho y, nhưng sức mạnh này rốt cuộc không phải từ y mà ra, vì vậy y không còn cách nào khác ngoài việc nằm trên chiếc giường dài mềm mại, nhắm mắt lại và tập trung, chậm rãi điều hòa và chuyển hóa, hấp thụ sức mạnh này vào trong cơ thể.

Ở thế giới nguyên bản của Tây Du Ký, pháp lực của Bạch Cốt Quỷ tuy không quá yếu nhưng cũng không đủ mạnh so với những quái vật khác trong hành trình về Tây Thiên của bốn thầy trò Đường Tăng.

Nhưng Phó Trăn Hồng thì khác, y là người chơi cấp cao của Cục Không gian, trải qua vô số thế giới, sức mạnh linh hồn của y đủ mạnh. Ưu điểm của y là sức mạnh tinh thần, sau mỗi lần du hành đến một thế giới, mặc dù không thể sử dụng sức mạnh của thế giới trước đó nhưng y có thể tăng cường tối đa các chức năng cần thiết của thế giới mới.

Điều này cũng cho phép y hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng cùng năng lượng linh khí của trời đất nhanh hơn nhiều lần so với Bạch Cốt Tinh trong tác phẩm gốc.

Tuy y mới đến thế giới này một năm, nhưng theo bối cảnh y đã ở thế giới này hơn một nghìn năm. Trước khi y đến, Bạch Cốt Tinh đã là một con yêu quái bị loại trừ khỏi ý thức của thế giới, sau khi y du hành xuyên thời gian, ý thức của thế giới bắt đầu sửa chữa nó, lấy sức mạnh tinh thần của y làm cơ sở để sửa chữa mọi thứ bao gồm bối cảnh của Bạch Hổ Lĩnh, sức mạnh của Bạch Cốt Tinh cũng đã bị bỏ trống gần một nghìn năm.

Nếu thật tình mà đem ra tính toán, thì thực lực hiện tại của y cao hơn Tôn Ngộ Không rất nhiều.

Sau khi chuyển hóa sức mạnh từ máu của Đường Tăng, y bước ra khỏi Hang Bạch Cốt, ban đêm là thời điểm tốt nhất để y hấp thụ linh khí trời đất.

Sẽ chẳng có ai nhượng bộ khi tăng sức mạnh cho chính bản thân.

Nếu muốn chinh phục được những người được chọn trên thế giới này, y phải có đủ sức mạnh và sự tự tin. Bạch Cốt Tinh không có chỗ dựa, và y không muốn chết trong cuộc đấu trí của Phật giáo và Đạo giáo.

Khi y quay lại Động Xương thì đã là buổi trưa của ngày thứ hai.

Sau khi ra lệnh cho tiểu yêu mang Đường Tăng lên, Phó Trăn Hồng dùng ma thuật tạo ra một sợi dây xích, một đầu buộc vào chân phải của Đường Tăng, đầu còn lại buộc vào cổ tay của chính mình.

Sau một ngày nghỉ ngơi, sắc mặt trắng bệch Đường Tăng đã hồng hào trở lại.

Kéo Đường Tăng ngồi xuống giường nệm, Phó Trăn Hồng đẩy đĩa trái cây trên bàn trước mặt Đường Tăng.

Trên đĩa trái cây bày các loại trái cây do lũ tiểu yêu chuẩn bị cho Phó Trăn Hồng, Phó Trăn Hồng chỉ vào những quả nho tròn trịa và nói với Đường Tăng: “Bóc vỏ đi.” Sau đó, y đẩy một cái đĩa trống khác đến trước mặt hắn.

Đường Tăng liếc nhìn y một cách nhẹ nhàng, nhưng không di chuyển.

Y nhướng mày, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không lột vỏ nho ra, ta sẽ xuống núi bắt người, hút máu bọn chúng đến chết trước mặt ngươi.” (sao e thụ tâm cơ vậy nhưng tui thích 😍 )

Đường Tăng cau mày nhìn thấy y không có biểu hiện đùa giỡn, hắn mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng nhặt một chùm nho bắt đầu gọt từng quả một.

Bàn tay của Đường Tăng rất đẹp, các khớp đều nhau, thon dài và trắng trẻo, so với làn da trắng lạnh thiếu sức sống của Phó Trăn Hồng, bàn tay của hắn giống như bạch ngọc, thanh tú và mịn màng hơn. Vỏ nho tím được bóc ra từ tay hắn, để lộ phần cùi óng ả và bóng mượt.

Tốc độ của hắn không nhanh, hắn nhắm mắt lại và đang làm những gì mà y yêu cầu một cách lặng lẽ và chăm chú, cộng với khí chất bình yên và điềm tĩnh trên người hắn, khiến y thật thoải mái khi xem.

Phó Trăn Hồng không nói gì, chỉ dùng hai tay đỡ đầu, quay mặt nhìn động tác tay của Đường Tăng.

Khi y nhận ra thời gian đang trôi qua, tất cả những quả nho đều đã được bóc xong. Từng cùi trái cây tròn trịa được bày ra đĩa, nhìn rất ngon miệng.

Đường Tăng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt y.

Kết quả là giây tiếp theo, chiếc đĩa đã bị y đẩy lùi.

Đường Tăng nhìn y khó hiểu.

"Đút cho ta ăn." Trăn Hồng thản nhiên nói.

Lúc này môi Đường Tăng nhếch lên thành một đường thẳng lạnh lùng, trong đôi mắt đen láy hiếm thấy có chút phản kháng.

"Cái gì? Ngươi không muốn à?" Y cười khẩy và đứng dậy: "Vậy ta sẽ xuống núi bắt..."

Y chưa kịp nói xong thì hắn đã nắm lấy cổ tay anh, khi y hướng ánh mắt về phía Đường Tăng hắn tựa hồ có chút khó nói, mấy giây sau, hắn khẽ mấp máy môi, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Ta đút cho ngươi ăn."

Phó Trăn Hồng hài lòng, lại ngồi xuống.

Sau đó y hơi hé môi hướng Đường Tăng.

Đường Tăng căng thẳng, nhặt một quả nho đưa vào miệng Phó Trăn Hồng.

Tuy nhiên, y lại ngậm lấy quả nho và ngón tay Đường Tăng vào miệng.

_____________________

Editor & beta: Deus Generis Iyan.