Chương 73

Lúc trước khi mà cô và Tô Tử đến quán bar uống rượu còn cân được cả mấy tên đàn ông chứ đừng nói là bia bọt ở câu lạc bộ.

Lâm Vãn nhìn thoáng qua, thấy Cố Tây Trầm đang quay lưng nghe điện thoại, không nhìn thấy cô.

Lâm Vãn lập tức lấy một gói thuốc từ trong túi ra rồi đổ tất cả vào trong cốc nước của anh.

Thuốc này là Tô Tử mua từ nước ngoài về giúp cô, không màu không mùi, uống vào cả người sẽ mềm nhũn, chỗ nào đó dưới thân sẽ phản ứng nhạy cảm hơn thường ngày.

Chậc chậc.

Phải nói là Tô Tử quá biết cách chơi, nếu là ngày thường thì chắc chắn cô không dám làm gì anh đâu. Chỉ khi Cố Tây Trầm ngủ rồi thì cô mới có thể từ từ trừng phạt anh.

Tên đàn ông này dám thân mật với con khác, vậy thì chuẩn bị chịu phạt đi!

“Vãn Vãn, em còn khó chịu không?”

Cố Tây Trầm cất điện thoại đi, đi qua chỗ Lâm Vãn.

“Còn ạ.”

Ánh mắt cô mông lung mơ hồ gật đầu, có vẻ say bí tỉ.

Cố Tây Trầm đút cho cô chút nước rồi bế cô lên giường nghỉ ngơi.

Sau khi nằm trên giường, cô vẫn giả vờ ngủ nhưng thực tế đôi mắt luôn nhìn chằm chằm sau lưng Cố Tây Trầm.

Chờ sau khi Cố Tây Trầm uống xong cốc nước có thuốc kia, trái tim Lâm Vãn đập mạnh đến nỗi muốn rớt ra ngoài vì kích động.

Quả nhiên sau khi uống vào, cả người anh mềm nhũn ngã xuống sô pha như một vũng bùn!

Bình thường anh luôn đề phòng người khác nhưng đối với cô thì anh chưa bao giờ phòng bị cả.

Uống xong cốc nước đó, trước mắt Cố Tây Trầm tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Lúc anh tỉnh lại thì phát hiện cả người mình bị trói chặt vào ghế.

Loại dây thừng này đối với Cố Tây Trầm chỉ như đồ trang trí nhưng bây giờ anh đang bị hạ thuốc nên không có sức phản kháng.

“Cố Tây Trầm, anh tỉnh rồi.”

Khóe miệng Lâm vãn nhếch lên.

“Vãn Vãn muốn mưu sát chồng mình sao?”

Mặt Cố Tây Trầm không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười cợt nhìn cô.

“Gϊếŧ anh thì làm gì còn thú vui nữa. Nếu không em biến anh thành thái giám nha, Cố công công!”

Lâm Vãn rà con dao xuống giữa háng anh, như thể giây tiếp theo cô sẽ đâm xuống.

“Vãn Vãn sẽ không làm vậy đâu nhỉ. Nếu anh biến thành thái giám rồi thì ai sẽ thỏa mãn em đây?”

Cố Tây Trầm không nổi giận, ngược lại còn thầm vui vẻ.

Cô đang ghen vì chuyện hôm nay.

“À, anh cho rằng trên thế giới này thiếu đàn ông ư? Chỉ có chim anh mới to dài nhất ư? Em đây đã muốn đàn ông thì đâu đâu chả có.”

Trong lòng Lâm Vãn càng thêm giận. Tên đàn ông này phạm sai lầm lớn như thế mà còn dám khua môi múa mép trước mặt cô.

“Nhưng muốn tìm người chim to như anh rất khó đó. Hơn nữa, người khác sẽ không biết điểm mẫn cảm của em ở đâu, chỉ có anh mới biết làm thế nào mới khiến Vãn Vãn sung sướиɠ, làm thế nào mới xoa dịu được hoa huyệt ngứa ngáy dâʍ đãиɠ của em.”

Nghe Cố Tây Trầm nói thế, Lâm Vãn đã bắt đầu chảy nước.

“Cố Tây Trầm, anh nói đúng. Chỉ có dươиɠ ѵậŧ của anh mới có thể thỏa mãn em. Cho nên lát nữa anh nhớ thể hiện cho tốt. Nếu khiến em không thoải mái, em sẽ thiến anh!”

Nói xong, cô dùng cây dao nhỏ cắt quần anh, giải phóng cây côn ŧᏂịŧ to kia.

“Cố Tây Trầm, đây là lần đầu tiên em được hϊếp anh đó.”

Lâm Vãn đưa tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ còn mềm của anh, nở nụ cười.

Cô không cho Cố Tây Trầm biết, 3 năm trước khi cô và Cố Tây Trầm phát sinh quan hệ, không phải Cố Tây Trầm cưỡиɠ ɠiαи cô, mà là cô chủ động dụ anh vào tròng.

“Vinh hạnh của anh.”

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói cũng không tức giận, trên mặt ngược lại mang theo ý cười.

“Em rất không hài lòng với biểu hiện bây giờ của anh. Cố Tây Trầm, anh không thể biểu lộ một chút sợ hãi à? Em không ở đây để tán tỉnh anh đâu. Một lúc nào đó, nếu anh thực sự làm em khó chịu, em sẽ thiến anh để mai này anh khỏi đ* đ** gì hết.”

Ngón tay của Lâm Vãn vuốt vài lần trên côn ŧᏂịŧ nửa mềm của anh. Ngay sau đó, gậy thịt của anh dần cương lên, căng đầy tay cô.

Côn ŧᏂịŧ to bự giữa hai chân anh như một con dao rựa. Nó thô to khiến người nhìn sợ hãi.

“Sẽ khá là đáng sợ nếu trong tương lai anh không thể đ* Vãn Vãn ấy nhỉ, lát nữa anh phải tận lực hầu hạ em mới được.”

Cố Tây Trầm nhếch miệng.

Dù mỗi lần làm với cô đều khiến anh phê tận trời, nhưng anh vẫn thích Lâm Vãn chủ động hơn cả.

Điều này khiến anh ảo tưởng rằng Lâm Vãn thích anh.

“Cố Tây Trầm, anh nên biết thức thời. Biết đâu miệng thì hay như hát, vào trận thì ỉu xìu nhận thua.”

Lâm Vãn nói xong thì đỡ lấy côn ŧᏂịŧ rồi ngồi xuống.

Cô đã rỉ nước từ lâu, côn ŧᏂịŧ to khủng có thể đi vào một cách trơn tru.

” A…” Thốn quá.

Lâm Vãn không có ký ức trước kia. Trong trí nhớ của cô, cô chỉ làm một vài lần với Cố Tây Trầm.

Cũng đã từng chơi xe chấn.

Hoa huyệt giờ phút này tuy nhạy cảm nhưng vẫn không thể chống đỡ được cây côn ŧᏂịŧ. Lâm Vãn chỉ cảm thấy từng nếp gấp của vách thịt đều bị côn ŧᏂịŧ cộm lên.

Côn ŧᏂịŧ bự nhét hết vào trong cái lỗ nhỏ, chặt khít không có một kẽ hở.

“Vãn Vãn, người miệng hay như hát rốt cuộc là ai đây? Ban nãy em còn ra vẻ cưỡиɠ ɧϊếp anh mà, bây giờ ăn không nổi rồi à?”

Cố Tây Trầm nhìn khuôn mặt nhăn lại của cô thì biết cô khó khăn nhường nào.

E rằng cái miệng nhỏ bên dưới của cô đã bị côn ŧᏂịŧ chèn vào không thể động đậy.

Khi cô còn mất trí nhớ đã bị anh làm rất nhiều lần. Lúc ấy cơ thể còn miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng trong trí nhớ hiện tại của cô, hai người chỉ mới làm vài lần, căn bản không thể tiếp nhận du͙© vọиɠ mãnh liệt thế này.

“Cố Tây Trầm, anh ăn gì mà chim to hơn 3 năm trước nhiều thế? Ba năm trước anh phá thân em, em còn hiểu, nhưng bây giờ còn lớn hơn lúc trước là sao?”

Lâm Vãn đau đớn vì gậy thịt, chỉ có thể xuýt xoa.

“Vãn Vãn vẫn nhớ lần đó ư? Xem ra lúc đó em không say. Ai cũng nghĩ anh cưỡиɠ ɧϊếp em nhân lúc em say rượu, đến cả chính anh cũng nghĩ như thế. Hóa ra Vãn Vãn không bị anh hϊếp, có thể hiểu là hai bên tự nguyện nhỉ.”

Tươi cười trong mắt Cố Tây Trầm càng đậm.

Tim đập thình thịch.

Hôm về nhà, khi nhìn thấy những dòng chữ của cô đằng sau tấm ảnh, anh đã mơ hồ đoán được rằng những gì đã xảy ra ba năm trước có thể là do chính Lâm Vãn lên kế hoạch.