Chương 39: Chiến Lực Cấp Cao Lấy Một Địch Năm Trăm

Không đến ba phút, nam tử áo tím ngã vào trong vũng máu quỷ nô, trên lưng như biến mất.

Nam tử áo tím bị Thiên Cương Đại La Kiếm Trận trọng thương, dẫn đến quỷ nô hắn không kịp hiện ra thực lực, dưới tình huống không có linh lực khu động, quỷ nô chỉ có thể bị động bảo hộ chủ nhân.

- Đáng chết... Vì sao lại như thế này...

Hai mắt nam tử áo tím tràn ngập tơ máu, kinh sợ trừng mắt nhìn Dương Đại xa xa.

Tu vi Dương Đại bất quá chỉ là Tụ Khí cảnh tầng ba, dựa vào cái gì có thể khống chế nhiều quỷ nô như vậy?

Điền Bất Trung lần nữa lấn người mà đến, chém xuống một kiếm.

Răng rắc ——

Máu tươi bắn tung toé!

Nam tử áo tím trực tiếp bị chém đầu.

Dương Đại thở dài một hơi, đây là hắn lần đầu tiên dùng toàn lực Vạn Cảnh Âm Chủ tác chiến, mặc dù quá trình hung hiểm, kết quả vẫn làm hắn hài lòng.

- Kiểm tra một chút, hắn có chết rồi hay không.

Dương Đại phân phó.

Hắn muốn hút hồn đối phương!

Tụ Khí cảnh tầng chín, không thể không hút, lúc trước hắn còn không phải Tụ Khí cảnh tầng một đã rồi hút được Tụ Khí cảnh tầng bốn, hiện tại tầng ba hút tầng chín, chưa hẳn không được, chỉ là sẽ tiếp nhận thống khổ càng nhiều.

Sau khi được mấy người Điền Bất Trung, Trình Ngạ Quỷ thay nhau xác định nam tử áo tím đã chết, Dương Đại mới đi đến trước đầu của hắn.

Gia hỏa này bị chém đầu, tròng mắt vẫn còn trừng to, khuôn mặt hung ác.



- Ta bắt đầu hấp hồn, một khi kết thúc, nếu ta hôn mê, lập tức mang ta rời khỏi đây.

Dương Đại phân phó, sau đó bắt đầu đưa tay, cách không hấp hồn đầu lâu nam tử áo tím.

Hồn phách còn tồn tại!

Vừa thành lập liên hệ, Dương Đại cảm giác đầu não rất đau, tựa như đại não bị kim đâm, nhưng hắn cắn răng chịu đựng.

Rất nhanh, linh hồn nam tử áo tím bị rút ra, trên người cũng bốc lên ánh sáng màu lục, nhưng trình độ ánh sáng còn nhạt hơn so với âm chúng khác một chút.

Đầu Dương Đại đau đến kịch liệt, thân thể bắt đầu run rẩy.

Qua một phút đồng hồ, hắn rút hồn phách nam tử áo tím ra khỏi đầu lâu, hồn phách theo đó cấp tốc chui vào ở giữa mi tâm của hắn.

Vô tận thống khổ bao phủ ý chí Dương Đại, toàn thân hắn co lại, trực tiếp nằm ngửa đổ xuống, cũng may Thạch Long kịp thời tiếp được hắn.

- Đi!

Điền Bất Trung hạ lệnh, Trình Ngạ Quỷ thuận thế thu kiếm cùng túi trữ vật của nam tử áo tím, một đám âm chúng trùng trùng điệp điệp rời khỏi.

Sau nửa canh giờ.

Một đám người tới chỗ này, bọn hắn nhanh chóng phát hiện thi thể của nam tử áo tím.

Cầm đầu là một trung niên nam nhân mặc áo bào đen ngồi xuống, kiểm tra thi thể.

- Thương thế trên người rất nhiều, không chỉ bị chém đầu đơn giản như vậy, trước đó, hắn gặp phải rất nhiều địch nhân.

Trung niên nam nhân trầm giọng nói.

Một nữ tử áo xanh bên cạnh cau mày nói:



- Gần đó còn có rất nhiều vết tích, ngoại trừ dấu chân, còn có vết tích người nện ở trên vách núi đá, thế nhưng ngoại trừ hắn, không có một cỗ thi thể, chắc vây đánh hắn đều là tu sĩ?

Những người khác phân tích theo.

- Nhưng, nếu như là binh sĩ phàm nhân, xem vết tích trên vách núi đá, nhục thân phàm nhân gánh không được va chạm như thế, trực tiếp sẽ biến thành bánh thịt.

- Không ngờ thiên tài Quỷ Uyên tông Lương Tử Tiêu chết thảm như vậy.

- Rất tốt, cái tên này đều dám đến cảnh nội Đại Hạ, đoán chừng muốn chặt đứt quân đội Đại Hạ tiếp tế.

- Lương Tử Tiêu đã chết, người xuất thủ hẳn là phía Đại Hạ, chúng ta làm gì truy tra, Lương Tử Tiêu cũng dám tới đây, có lẽ còn có tu sĩ Quỷ Uyên tông khác ẩn núp tiến vào.

- Lần này phiền toái, sư phụ Lương Tử Tiêu tất sẽ giận dữ.

Nghe những người khác thảo luận, trung niên nam nhân móc ra một bình dược thủy, vẩy vào trên người nam tử áo tím được gọi là Lương Tử Tiêu, chỉ thấy đầu lâu cùng thân thể hắn cấp tốc hoá lỏng, toát ra khí thể nóng rực.

- Đi thôi, kiểm tra vùng này một lần.

Trung niên nam nhân phân phó, sau đó một đoàn người cấp tốc rời khỏi.

...

Dương Đại mơ một giấc mộng, thấy mình sinh ra ở một hỗ thôn trang, khi hắn năm tuổi, thôn trang mất mùa, hắn bị cha mẹ bán cho một nam tử không rõ lai lịch, sau đó hắn bị đưa đến Quỷ Uyên tông.

Mới vào Quỷ Uyên tông, hắn và một đám hài tử lớn hơn mình ở cùng một chỗ, ngày ngày bị khi dễ, quyền đấm cước đá là nhẹ, thậm chí bị lửa đốt, có thể nói là nhận hết tra tấn, mỗi ngày đều như ở Luyện Ngục, mãi cho đến tám tuổi, Quỷ Uyên tông kiểm trắc linh căn, hắn trổ hết tài năng, báy một nội môn trưởng lão làm sư phụ, hắn cũng thu được tên mới, Lương Tử Tiêu, thuận theo họ của sư phụ.

Không đến hai mươi tuổi, Lương Tử Tiêu đã đạt tới tu vi Tụ Khí cảnh tầng bảy, trở thành thiên tài hiếm có của Quỷ Uyên tông, bởi vì tuổi thơ gặp phải đủ chuyện, hắn trở nên thị sát, thậm chí luyện chế tất cả đệ tử tạp dịch năm đó khi dễ hắn thành quỷ nô, hắn lại đi tìm cha mẹ, cha mẹ có hài tử mới, nạn đói đã qua, cả nhà trôi qua hạnh phúc mỹ mãn, nhưng trong lòng Lương Tử Tiêu lại có ghen ghét.

Thế là Lương Tử Tiêu tàn sát toàn bộ thôn trang, đêm đó, ánh lửa cháy trời, tiếng la khóc vang vọng màn đêm, đưa lưng về phía thôn trang hóa thành biển lửa, Lương Tử Tiêu phát ra nụ cười điên cuồng.

Hắn triệt để nhập ma.