Chương 50: Thiên Bồng Nguyên Soái (2)

Dương Đại cười nói:

- Sau này, ngươi gọi Thiên Bồng nguyên soái đi.

Thiên Bồng nguyên soái?

Hắc Mao trư yêu cảm thấy không tệ, phát ra heo tiếng kêu chân chính.

Dương Đại để Lương Tử Tiêu và Thiên Bồng nguyên soái so tài nữa một phiên, Thiên Bồng nguyên soái đang có ý đó, dã tính của nó để nó quên không được cừu hận.

Lương Tử Tiêu cảm nhận được chiến ý của nó, lúc này rút kiếm.

Một trận đại chiến bùng nổ.

Kết cục có chút ra ngoài ý định, Lương Tử Tiêu bại.

Sau khi trở thành hồn thể, thực lực Thiên Bồng nguyên soái tăng vọt, chủ yếu là không sợ chết, cũng rất khó chết, linh lực Lương Tử Tiêu không đủ để hắn đánh nát tinh quái khổng lồ như Thiên Bồng nguyên soái.

Đặc tính khó chết của âm chúng quả thật có thể tăng cao thực lực.

Đến tận đây, âm chúng thủ hạ mạnh nhất của Dương Đại đổi chỗ.

Lương Tử Tiêu cực kỳ phiền muộn, hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu.

Sớm ngày đột phá Tâm Toàn cảnh.

Lại bị một con lợn dè lên đầu.

Sau một phiên náo nhiệt, Dương Đại thu hết thảy âm chúng vào trong không gian linh hồn.

Hắn rời khỏi Thâm Vực.

Trở lại hiện thực, Dương Đại trực tiếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Hắn cầm lấy máy tính bảng bên giường, bắt đầu lướt mạng.

Rất nhanh, hắn đã ngồi dậy.

Tin tức hot nhất Thiên Võng, Hán Tây hành tỉnh gặp thú triều.

Dương Đại nhíu mày, hắn có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn còn có chút khẩn trương.

Sau khi trùng sinh, hắn lần đầu tiên gặp được tai hoạ dạng này, theo tin tức trên các bài báo, thú triều nguy hại nhân loại rất lớn, có thể được xưng là thú triều, chắc chắn số lượng yêu thú rất nhiều, nhẹ thì đạp thôn diệt trấn, nặng thì diệt quốc.

Nhất là các tiểu quốc ven biển nguy hiểm nhất, thú triều trên lục địa dễ dàng điều tra, nhưng đáy biển không giống, thường xuyên đến rất đột nhiên, có một quốc gia nhở ở Đông Á bị hủy diệt bơi thú triều.



Đầu tiên Dương Đại gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ, xác nhận gia đình an toàn, mới bắt đầu gọi cho Hồ Lợi, nhưng đường dây đối phương đang bận, xem ra bề bộn nhiều việc.

Hắn cầm lấy máy tính bảng, đi đến trước bệ cửa sổ nhìn xuống đường, đêm khuya, khắp nơi trên căn cứ đều sáng đèn, các binh sĩ đang kết đội, lần lượt có máy bay trực thăng mang người rời khỏi, cũng có thể thấy thân ảnh ngự kiếm phi hành, có tiến vào căn cứ, có ra căn cứ.

Bề bộn nhiều việc, mắt thường có thể thấy cảm giác khẩn trương khi đại chiến gần đến.

Trong lòng Dương Đại lo lắng, lập tức thu dọn đồ đạc, thật ra hắn cũng không có thứ gì có thể thu thập.

Hắn đi ra khỏi cửa phòng, mong muốn tìm Hồ Lợi.

Vừa đi ra khỏi tòa nhà, hai người lính vội vàng chạy tới.

- Dương Đại, ngươi muốn đi đâu đây?

Một binh lính khẩn trương hỏi.

Trước cửa phòng Dương Đại có giám sát, bất cứ lúc nào đều có binh sĩ nhìn xem, tránh cho hắn gặp nguy hiểm, cho nên Dương Đại vừa đi ra, bọn hắn lập tức liền phát hiện.

Dương Đại nói:

- Ta muốn tìm Hồ cục, xin về nhà, nếu thành phố chúng ta gặp được thú triều, ta cũng sẽ ra tay.

Hai vị binh sĩ liếc nhau, một người trong đó nói:

- Như vậy đi, chúng ta dẫn ngươi đi tìm Hồ cục, ngươi đi theo chúng ta.

Bọn hắn cũng không dám để Dương Đại đơn độc rời đi, một phần vạn bị mất tích, trách nhiệm rất lớn.

Dương Đại gật đầu, cũng không có làm khó bọn hắn.

Bọn hắn lập tức rời đi.

Không đi đến trăm mét, Dương Đại nhìn thấy Chu Hành Mã chống quải trượng đứng ở ven đường nhìn quanh.

Dương Đại hướng về phía hắn lễ phép nhẹ gật đầu.

Chu Hành Mã ngẩn người, vô ý thức đưa tay, nhưng Dương Đại đã đi xa.

...

Trước phòng làm việc của cục trưởng, một binh sĩ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói của Hồ Lợi:

- Mời vào.

Binh sĩ đẩy cửa, ra hiệu Dương Đại đi vào, bọn hắn thì ở ngoài cửa chờ.

Dương Đại hít sâu một hơi, hắn trên đường đã tổ chức tốt những gì đã nói, nhất định phải thuyết phục Hồ Lợi.



Nếu như người nhà của hắn xảy ra chuyện trong thú triều, mà hắn lại trốn tránh, vậy hắn sẽ áy náy cả đời.

Hồ Lợi ngồi trước bàn làm việc, đang làm việc với máy tính, hắn không có ngẩng đầu nhìn Dương Đại, trực tiếp mở miệng nói:

- Lần này thú triều chính là mức đọ hiếm thấy ba năm qua, rất có thể sẽ xuất hiện Đại Yêu, cũng chính là yêu thú tương đương với Linh Chiếu cảnh, mà không chỉ có một con, trước mắt chủng loại thú triều đã bao hàm lục địa, bầu trời, thành phố tới gần phía tây Hán Tây hành tỉnh đều có thể luân hãm, Phong Thành mặc dù không phải xuôi theo hướng Tây hành tỉnh, nhưng cũng không xa, thú triều rất có thể sẽ lan đến gần Phong Thành, nếu ngươi đi, mặc dù cơ quan tình báo đã nhờ Cục chiến đấu đặc thù chiếu cố ngươi, nhưng ngươi vẫn gặp được nguy hiểm.

Hồ Lợi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Đại, ánh mắt sắc bén, so với bình thường cười hì hì như hai người khác nhau.

- Cho nên, ngươi thật muốn trở về?

Dương Đại chân thành nói:

- Xác định, nhất định phải trở về.

Hồ Lợi nói:

- Tận khả năng bảo toàn chính mình, ngươi cũng không cần quá lo lắng, cư dân thành phố xuôi theo phía tây đã bắt đầu rút lui, cơ quan tình báo sẽ dự đoán tình huống thủ thành, một khi dự đoán thành phố xuôi theo hướng Tây không thu lại được, cư dân cách gần đó cũng sẽ rút lui, cho nên nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ dân chúng rút lui.

Dương Đại gật đầu.

Hồ Lợi suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cho ngươi tạm thời tổ kiến tiểu đội tác chiến, chờ ta gọi điện thoại.

Dương Đại nói:

- Ta không cần, Hồ cục, ngươi hiểu mà.

Hồ Lợi nhíu mày.

Dương Đại bất đắc dĩ nói:

- Nhiều người, ngược lại không tiện.

- Được thôi, sau khi trời sáng an bài xe cho ngươi, lăn về nghỉ ngơi đi!

Hồ Lợi tức giận khoát tay, Dương Đại cười hắc hắc, quay người rời khỏi.

Ban đêm hôm ấy, một nhân viên công tác trong căn cứ bái phỏng Dương Đại, đưa một túi đựng đồ, bên trong chứa ba bình đan dược chữa thương và một thanh kiếm.

Dương Đại rất hài lòng đối với hiệu suất làm việc của Hồ Lợi.

Hắn nằm trên giường, tiếp tục lên mạng xem xét tình huống tương quan về thú triều lần này, thú triều đang một mực kéo dài, đến đêm khuya vẫn còn, phóng viên đã thay người.

Hiện tại là ba giờ sáng, trong trực tiếp không ngừng truyền ra tiếng yêu thú gầm gừ, đối mặt rừng núi tối tăm, lộ ra rất âm u, Dương Đại rõ ràng thấy tay phóng viên cầm micro đang run rẩy.