Chương 48: Tu Tiên giới thật là hiểm ác

Chiếu cố ư?

Làm sao có thể!

Nơi này chính là bí cảnh, tất cả mọi người đều vội vàng tranh đoạt cơ duyên, ngươi sẽ chiếu cố đứa con ghẻ đu theo chỉ mới Tụ Khí cảnh như ta sao?

Quá giả dối!

Hơn nữa Thiên Nhất môn vì sao phải chia làm hai đội vào bí cảnh chứ, lúc trước ở trên sườn đồi, Dương Đại lại chưa từng gặp qua vị nữ tử áo xanh này.

Dương Đại căn dặn xong, điên cuồng triệu hoán âm chúng, từng đạo lục quang từ giữa mi tâm hắn bay ra, 100 vị âm chúng nhân tộc kia lập tức kết trận, không có Nam Nguyệt Như ở đây, Lương Tử Tiêu liền chịu trách nhiệm chủ trận.

100 người phân tán ra, chiếm một diện tích rộng đến 100 trượng, Lương Tử Tiêu nằm ở trung tâm, kiếm khí nhanh chóng bay lên, tất cả các âm chúng mới triệu hoán ra đều là yêu thú, nhao nhao nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh trên bầu trời, Dương Đại lúc trước đã thông báo, sau khi bị triệu hoán ra không nên gầm thét hay hô to gọi nhỏ, cho nên những âm chúng yêu thú này đều rất im lặng.

Nữ tử áo xanh nhìn thấy Dương Đại triệu hồi ra nhiều hồn binh như vậy, không khỏi nhíu mày.

Nàng giơ tay phải lên, một thanh ngọc thước xuất hiện ở trong tay nàng, nàng vung thanh ngọc thước chúi xuống, bằng mắt thường có thể thấy được phong áp từ trên trời giáng xuống, ép tới các âm chúng đang bày trận xém chút nữa ngồi bệt xuống ngay đó, cũng may Thiên Cương Đại La Kiếm Trận đã thành, giúp bọn họ chống lại phần lớn phong áp.

Cáp Tử Tinh vỗ cánh bay lên, nhắm thẳng về hướng nữ tử áo xanh, Hắc Ngộ Không thả người nhảy lên, nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt, phẫn nộ đánh về hướng nữ tử áo xanh.

Đối mặt với hai con yêu thú, nữ tử áo xanh cũng không có khinh địch, nàng nhanh chóng tránh né, Ngự Kiếm Thuật của nàng rất tinh diệu, lượn vòng rất nhanh trên không trung, các loại chuyển biến đảo chiều, để cho Cáp Tử Tinh trong thời gian ngắn không cách nào mổ trúng.

Cáp Tử Tinh nhanh chóng tăng tốc, giờ phút này lại bị nữ tử áo xanh vượt qua.

Trên sa mạc, các âm chúng đang duy trì trận pháp, Dương Đại ở lại trong trận pháp có chút nén giận.

Khuyết điểm của Thiên Cương Đại La Kiếm Trận xuất hiện, không thể công kích kẻ địch trên không trung. . .

Nếu như người thi trận đều biết Ngự Kiếm Thuật, ngược lại là có thể truy sát nữ tử áo xanh.

"Ha ha, tiểu huynh đệ, cơn giận dữ cũng thực lớn nha, tỷ tỷ muốn chiếu cố ngươi thôi mà, ngươi lại trực tiếp động thủ, đã như thế, vậy thì thôi, hy vọng ngươi còn có thể sống rời khỏi bí cảnh."

Nữ tử áo xanh bỏ lại một câu nói, liền hóa thành một sợi kinh hồng lướt về hướng chân trời.

Cáp Tử Tinh không có đuổi theo, quay đầu nhìn Dương Đại, thấy Dương Đại không có truyền đạt mệnh lệnh truy kích, nó liền bay trở về.

Nó dầu gì cũng là tinh quái, rõ ràng cảm giác được sự chênh lệch của mình cùng với đối phương, không muốn chịu chết, tuy rằng nó đã chết, nhưng nó vẫn rất hài lòng với trạng thái âm chúng bây giờ, không muốn hồn phi phách tán.

Dương Đại lập tức mang theo các âm chúng rút lui khỏi nơi này.

Hắn lập tức phái đi toàn bộ âm chúng, truyền đạt cảm ứng tâm linh, để cho toàn bộ bọn họ trở về.

Không thể phân tán binh lực, dẫu sao tu vi của hắn ở bên trong bí cảnh cũng tính là gần cuối rồi, không có hơn 1000 âm chúng, hắn không an lòng.

Sau nửa canh giờ, toàn bộ âm chúng đều trở về, Dương Đại triệu hoán toàn bộ âm chúng ra, bao gồm cả Nam Nguyệt Như, hắn để cho Nam Nguyệt Như đeo mặt nạ lên, cùng nhau tiềm phục ở dưới mặt đất, Dương Đại đi chỗ nào, hơn một nghìn vị âm chúng liền ở dưới mặt đất bí mật đi chỗ đó, trên mặt đất chỉ chừa hơn mười vị âm chúng, ngay cả Hắc Ngộ Không cũng lẻn vào lòng đất.

Ai dám tới làm hắn, hơn một nghìn vị âm chúng lập tức nhảy ra, trận thế kia. . .

Chậc chậc!

Dương Đại rất chờ mong, được rồi, vẫn là đừng mong đợi, tốt nhất an ổn rời khỏi bí cảnh.

Trải qua sự việc Lương Tử Tiêu, nữ tử tóc trắng, nữ tử áo xanh, Dương Đại cảm thấy mình cũng phải thâm độc một chút, liền xem ai thâm độc hơn.

Từ khi bước chân vào Thâm Vực, Dương Đại chưa bao giờ gặp người tu tiên chân chính có thiện tâm, coi như là Thiên Túc chân nhân, cũng là bởi vì nhìn trúng Thiên Cương Đại La Kiếm Trận.

Tu Tiên giới thật là hiểm ác!

Liễu Tuấn Kiệt cảm khái nói: "Sa mạc này thật lớn, dưới nền đất có thể có bảo vật hay không?"

Trình Ngạ Quỷ cười nói: "Nơi có bảo vật, thường thường có yêu quái mạnh mẽ tọa trấn, đừng suy nghĩ."

Liễu Tuấn Kiệt nhìn Dương Đại, hỏi: "Chủ nhân, có muốn ta một mình lẻn vào lòng đất đi tìm hay không? Lỡ như có thì sao?"

Dương Đại im lặng, người này lại lên cơn rồi.

"Ngươi không sợ hồn phi phách tán hay sao hả?" Lương Tử Tiêu cả giận nói.

Liễu Tuấn Kiệt cười nói: "Chứ coi như vật lộn đọ sức đi, thích liều mạng mới có thể thắng chứ, dù sao chỉ có mình ta đi, nếu ta thật sự tìm được cơ duyên, chủ nhân nhất định sẽ không bạc đãi ta, cứ thế mãi, ta không ngừng lập công, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua các ngươi."

Y nhìn giống như đang nói đùa, nhưng Dương Đại cảm thấy y rất nghiêm túc, người này thường xuyên bị Lương Tử Tiêu và Trình Ngạ Quỷ ức hϊếp, tâm lý có khả năng càng thêm bóp méo.

Dương Đại bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi đi đi, nếu chết thì cũng đáng đời."

"Ha ha."

Liễu Tuấn Kiệt nở nụ cười, tiếp đó chui vào lòng đất.

Dương Đại cũng không lưu lại, tiếp tục đi tiếp.

Sa mạc có tầm bao quát quá rộng, không dễ ẩn núp, hơn nữa trận pháp truyền tống chắc có lẽ không ở chỗ như thế.

« Thí luyện giả "Diệp Cầu Tiên" đánh chết thí luyện giả "Nhất Trận Phong" »

Lại một cái nhắc nhở bay qua, Dương Đại âm thầm cảm khái, gϊếŧ trở lại rồi.

Hắn cũng đừng đυ.ng phải Diệp Cầu Tiên, người này là Linh Chiếu cảnh, đám âm chúng của hắn cùng nhau tiến lên đều chưa hẳn có thể thắng.

Mấy canh giờ sau.

Dương Đại rốt cuộc thoát khỏi sa mạc, phía trước là núi rừng mênh mông bát ngát, xuân ý dạt dào, dường như là hai thế giới khác nhau với sa mạc phía sau lưng, khí hậu sinh thái hoàn toàn khác biệt.

Dương Đại dưới sự bảo vệ của hơn mười vị âm chúng đi vào núi rừng, từng cái phương hướng chung quanh hắn đều có âm chúng, trên đầu còn có Lương Tử Tiêu, về phần dưới chân, còn có hơn một nghìn vị âm chúng bí mật theo chân, đã làm được đến mức không có góc chết.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, Dương Đại lập tức dừng lại, hắn liếc nhìn Trình Ngạ Quỷ.

Trình Ngạ Quỷ hiểu ý, lập tức tiến đến xem xét.

Dương Đại đứng chỗ cũ cũng không buông lỏng cảnh giác, ánh mắt quét nhìn chung quanh.

Trình Ngạ Quỷ chuyến đi này chính là hồi lâu.

Dương Đại nhíu mày, chờ đợi có chút không kiên nhẫn, khí tức của lão ấy vẫn còn, tại sao vẫn chưa trở về vậy?

Hắn dùng cảm ứng tâm linh thúc giục.

Một phút đồng hồ sau, Trình Ngạ Quỷ trở về, lão đi đến trước mặt Dương Đại, thấp giọng nói: "Phía trước có hai tên tu sĩ đang tử đấu, thế lực ngang nhau, ta nghĩ rằng nên chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương."

Dương Đại hỏi: "Rất mạnh sao?"

"Trình độ tương đương với Lương Tử Tiêu."

"Vậy quả thật có thể đợi, ngươi lại đi đến đó đi."

"Được!"

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Lương Tử Tiêu, Trình Ngạ Quỷ nhanh chóng rời đi.

Lương Tử Tiêu nhìn Dương Đại, nói: "Thực lực của đối phương có lẽ là ở Tâm Toàn cảnh tầng một, dẫu sao ta là thiên tài, nếu cùng ta không sai biệt lắm, tất nhiên không phải Tụ Khí tầng chín tầm thường."

Dương Đại gật đầu nói: "Ta biết rõ mà."

Lương Tử Tiêu nhìn ra Dương Đại có chút qua loa, trong lòng tức giận bất bình, từ sau khi Hắc Ngộ Không và Nam Nguyệt Như gia nhập, địa vị của y kịch liệt hạ thấp, không được, sau khi kết thúc chuyện này, y phải nỗ lực tu luyện.

Hơn 10 phút sau, Trình Ngạ Quỷ trở về.

"Chủ nhân, bọn họ sắp không được, có thể động thủ."

"Tốt lắm."

Dương Đại lập tức mang theo các âm chúng tiến đến.

Ở cái bí cảnh này đều là cao thủ, ít nhất tu vi sẽ không thấp hơn hắn.

Một đường tiến lên, Dương Đại đi đến phía sâu trong rừng, cây cối phía trước ngã trái ngã phải, trên mặt đất còn có dấu vết kiếm khí quét qua, một nam một nữ nằm trên mặt đất, cách xa nhau ba trượng, bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.

Bọn họ nghe tiếng bước chân, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy Dương Đại cùng với dám âm chúng chung quanh, sắc mặt của bọn họ đại biến.

"Đạo hữu, ta là đệ tử của Lạc Hàn cốc, chúng ta cùng nhau tiến vào bí cảnh, phải chiếu cố lẫn nhau!" Tên nam tử kia mở miệng hô, áo bào trên người gã đã bị tàn phá, l*иg ngực thì bị máu tươi nhuộm đỏ, thương thế thoạt nhìn so với nữ tử trước mặt còn nghiêm trọng hơn.

Dương Đại mặt không cảm xúc.

Một vị nữ tu sĩ khác mở miệng nói: "Đạo hữu, hồn thể chung quanh ngươi không giống như là quỷ hồn, ngươi hẳn không phải là quỷ tu, là thí luyện giả đi, ta cũng thế."

Nàng có dung nhan mỹ lệ, mái tóc lại lấm lem bẩn thỉu, giờ phút này lộ ra có phần dữ tợn.

Dương Đại liếc Lương Tử Tiêu, Lương Tử Tiêu hiểu ý, lập tức tiến lên.

Nam tu sĩ cấp bách, lớn tiếng nói: "Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta có thể tặng túi trữ vật của ta cho ngươi!"

Nữ thí luyện giả nghiến răng nói: "Giúp ta gϊếŧ gã đi, ta là tư chất cấp S, tư chất cấp S đại biểu cho cái gì, có lẽ ngươi hiểu, ta thiếu nợ ngươi một cái mạng, về sau xông pha khói lửa, chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể chuyện gì, ta đều giúp ngươi!"