Chương 4

Honorin không hỏi thêm nữa. Biết nghĩ thế nào về cái chết của cụ Magơnốc! Chị rời khỏi bến, theo sau là Vêrôních lúc này đã bỏ tấm khăn che mặt ra. Hai người theo một lối mòn lởm chởm toàn đá cản trở bước chân. Lối mòn đổ ngược lên đúng giữa cánh rừng sên và từ cánh rừng kéo dài đến tận mũi phía bắc hòn đảo.

Honorin nói.

- Cuối cùng tôi đã nhận ra nhưng cũng không dám chắc ông Đecgơmông có ý muốn đi khỏi đây. Mọi chuyện tôi nói ông ấy đều cho là vặt vãnh và hão huyền. Còn hàng trăm thứ chuyện do ông ấy tưởng tượng ra thì lại “rất đáng chú ý!”

Vêrôních hỏi Honorin.

- Từ đây đến chỗ cha tôi có xa không chị?

- Đi bộ cũng mất đến bốn mươi phút. Gần như ở tách biệt ra một hòn đảo khác, rồi bà sẽ thấy, cái mỏm ấy y như người ta đem treo nó vào hòn đảo này ấy. Ở đó các tu sĩ dòng thánh Bơnoa ngày trước đã cho xây một tu viện.

- Có một mình cha tôi sống với Phơrăngxoa và ông Maru thôi à?

- Trước chiến tranh, ở đấy chỉ có hai người đàn ông. Về sau, thêm Magơnốc và tôi quán xuyến mọi việc cùng với một phụ nữ nấu bếp tên là Mari Lơ Gôn.

- Trong khi chị đi vắng, chị Mari Lơ Gôn vẫn ở nhà chứ?

- Vâng, dĩ nhiên.

Họ bước lên đồi. Con đường mòn men theo bờ biển gập ghềnh, khi lên khi xuống tạo thành những cái dốc dựng đứng. Những cây sên cổ thụ mọc khắp nơi với những bụi tầm gửi xen giữa các tán lá thưa thớt. Xa xa, mặt biển trải ra một màu xanh xám bao bọc hòn đảo bằng một vành đai trắng xoá.

Vêrôních hỏi tiếp.

- Chương trình của chị định như thế nào, chị Honorin?

- Tôi sẽ vào nhà trước báo cho ông thân sinh bà biết, sau đó ra cổng vườn đón bà. Bà nhớ cho, dưới con mắt Phơrăngxoa, bà sẽ là một người bạn thân của mẹ nó, để nó biết ra bà dần dần.

- Liệu cha tôi có vui vẻ tiếp đón tôi không?

- Ông ấy sẽ mở rộng cánh tay đón bà, bà Vêrôních ạ. Tất cả mọi người sẽ rất vui, chỉ có điều là đừng xảy ra chuyện gì bất trắc. Lạ quá, sao lần này không thấy Phơrăngxoa sang bên đảo đón! Đứng ở chỗ nào mà không nhìn thấy chiếc xuồng cơ chứ? Ngay lúc xuồng còn đang chạy trong vùng đảo Gơlênan cũng đã có thể nhìn thấy rồi!

Hai người lặng lẽ đi. Đầu óc Honorin lại nghĩ lan man về những chuyện ông Đecgơmông gọi là chuyện vặt vãnh. Trong khi đó, Vêrôních bồn chồn lo lắng không lúc nào yên.

Đột nhiên Honorin đưa tay làm dấu thánh.

- Bà làm theo tôi đi, bà Vêrôních. Đã lâu lắm từ thuở xa xưa các tu sĩ vẫn coi vùng này là thánh địa. Biết bao nhiêu chuyện rủi ro đau buồn xảy ra ở đây, nhất là tại cánh rừng này, cánh rừng Sên Lớn.

Thuở xa xưa mà Honorin vừa nói hẳn là thời đại các tu sĩ dòng Gôloa. Thuở đó vẫn còn tục lệ tế sống người.

Hai người đàn bà đặt chân lên khu rừng Sên Lớn với tâm trạng hồi hộp miễn cưỡng. Những cây sên mọc riêng rẽ thân cao vυ"t sừng sững bên các tảng đá phủ rêu xanh. Những cây sên cổ thụ mang dáng dấp các vị thần từ thời thượng cổ, mỗi vị một bàn thờ, một sự sùng bái bí ẩn và một quyền lực đáng ghê sợ.

Vêrôních cũng bắt chước Honorin làm dấu thánh.

Nàng không thể kìm được giọng nói run run:

- Buồn quá! Âm ư qua! Trong cánh rừng hiu quạnh này chẳng thấy một bông hoa!

- Vậy mà khi người ta bỏ công sức ra, đâu đâu cùng trở thành dễ coi cả. Rồi bà sẽ thấy một công trình của Magơnốc ở tít mãi đầu đằng kia hòn đảo, bên phải “Bàn Đá Cát Tiên.” Nơi đó được đặt tên là “Canve Nở Hoa.”

- Chỗ ấy đẹp lắm phải không chị?

- Rất tuyệt, tôi xin nói với bà đúng như vậy. Nhất là cụ ấy đã làm thế nào tìm được một vài chỗ có đất. Thế rồi cụ trộn đất với một vài loại lá cây đặc biệt, thứ lá cây cụ biết chắc là có phép lạ... - Honorin hạ thấp giọng, nói trong kẽ răng, - Rồi bà sẽ thấy. Những bông hoa của Magơnốc... Những bông hoa... hình như trong thiên hạ không đâu có... Những bông hoa kì diệu!

Đến chỗ vòng quanh quả đồi, đường đi bỗng thấp xuống đột ngột. Một vực sâu thẳm chia cắt hòn đảo thành hai phần, bên kia nhỏ và thấp hơn.

- Bên kia là Pơriơrê, - Honorin giới thiệu.

Cũng những bờ cao vυ"t thẳng đứng và nham nhở vây quanh, hòn cù lao nhỏ bé trông còn hiểm trở hơn cả những thành lũy kiên cố nhât. Nó nối với hòn đảo lớn bởi một vách đá dài độ năm chục mét. Vách đá chỉ dày hơn bức tường thành, một bức tường thành thẳng đứng dưới chân thắt lại như vành đai, đỉnh rất mỏng nom như cái lưỡi rìu. Do đó không thể qua lại được. Lại thêm một vết nứt rộng cắt ngang chính giữa. Người ta đã bắc một cây cầu bằng gỗ, thân cầu bám vào vách đá.

Honorin và Vêrôních vượt cầu. Người nọ sau người kia vì chiếc cầu quá hẹp lại không được vững. Gió và bước chân đi cũng đủ làm nó dập dềnh lắc lư

- Trông kìa, tận mũi cù lao ấy, bà thấy không? Một góc của tu viện Pơriơrê đấy!

Từ đây lối mòn cắt ngang những cánh đồng cỏ có những cây thông mọc thành từng cụm hình ngũ giác. Một lối mòn khác hiện ra ở phía bên phải và mất hút trong rừng cây rậm rạp.

Vêrôních không rời mắt khỏi khu thánh địa Pơriơrê. Phía chính diện của tu viện thấp và kéo dài dần dần. Giữa lúc đó Honorin từ nãy vẫn im lặng bỗng kêu lên.

- Ông Xtêphan!

- Chị gọi ai thế? Ông Xtêphan Maru à?

- Vâng, thầy dạy của Phơrăngxoa đây. Tôi vừa thoáng trông thấy ông ấy ở chỗ gần đầu cầu... Ông ấy từ khu rừng thưa chạy ra... Ông Xtêphan ơi! Kìa, sao không thấy trả lời? Vừa rồi bà có nhìn thấy một bóng người không?

- Không!

- Tôi cam đoan với bà đúng ông ấy. Mũ nồi trắng... Nhưng thôi được, thế nào ông ấy cũng phải qua đây. Ta cứ đợi.

- Sao lại đợi? Nếu có chuyện gì xảy ra, chính là ở Pơriơrê.

- Đúng rồi. Thế thì phải nhanh lên!

Hai người vội vàng rảo bước. Linh cảm như báo trước điều gì sắp xảy ra. Bất giác cả hai cùng co chân chạy, tưởng như những điều lo sợ vẩn vơ đã kề sát ngay bên cạnh.

Đến một chỗ hòn cù lao thắt lại, một bức tường thấp chắn ngang lối đi đánh dấu giới hạn khu thánh địa Pơriơrê. Đúng lúc ấy có những tiếng kêu la từ trong dãy nhà vọng ra.

Honorin trố mắt kinh ngạc.

- Ôi, có tiếng kêu, bà nghe thấy không? Tiếng đàn bà... Tiếng Mari Lơ Gôn, chị làm bếp!

Honorin nhảy bổ đến chỗ cổng sắt cuống cuồng tra chìa vào ổ khóa. Nhưng bàn tay lóng ngóng của chị không chọn đúng chìa nên cứ loay hoay mãi không sao mở được.

- Chui qua lỗ hổng! - Honorin bèn ra lệnh, - Kia kìa, ở bên phải ấy!

Hai người lao tới bức tường chui qua lỗ hổng, vượt qua một bãi cỏ rộng lổn nhổn gạch ngói của các công trình đổ nát, có nhiều lối đi ngang dọc, nhiều chỗ cây trường xuân và rêu phủ kín xóa sạch mọi dấu vết cũ.

Honorin thốt lên mừng rỡ.

- Đây rồi, đến nơi rồi.

Nhưng chị lại lúng búng trong miệng.

- Ôi... Sao không thấy kêu nữa! Đáng sợ quá... Khốn khổ Mari Lơ Gôn. - Chị nắm chặt cánh tay Vêrôních, - Chúng ta đi vòng sang bên kia vậy. Cửa phía này lúc nào cũng khóa.

Nhưng Vêrôních bị vướng chân vào rễ cây mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống. Khi đứng dậy được. Honorin đã rời khỏi chỗ đó chạy vòng sang bên trái. Vêrôních không chạy theo Honorin, nàng chạy thẳng đến ngôi nhà gác trước mặt. Nàng trèo lên bậc thềm và đυ.ng phải cánh cửa đóng kín mít. Nàng đập liên hồi vào cánh cửa.

Vêrôních cho việc đi vòng ra phía sau nhà là một việc làm vô ích, mất nhiều thì giờ mà lúc này không gì có thể bù lại được. Tuy nhiên cũng vì lòng hiếu thắng nàng đã quyết định hành động như vậy. Trong khi đó những tiếng kêu thất thanh lại nổi lên ở tầng trên. Tiếng đàn ông. Vêrôních nghe mơ hồ như tiếng cha nàng! Nàng lùi lại vài bước. Đột nhiên trên tầng gác thứ nhất một cánh cửa sổ bật mở và tiếp đó nàng trông thấy đúng là ông Đecgơmông cha nàng, nét mặt hoảng loạn vì một nỗi kinh hoàng khó tả, đang la to.

- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Ôi, con quái vật... Cứu tôi với!

- Cha ơi! Cha ơi! Con đây! - Vêrôních gào lên tuyệt vọng.

Ông Đecgơmông thoáng nhìn xuống giây lát nét mặt không có gì biểu hiện là đã trông thấy con gái. Ông đang vội cố bước qua ban công. Nhưng sau lưng ông vang lên một tiếng nổ, tấm kính trên cửa sổ nổ tung.

- Quân gϊếŧ người! Quân gϊếŧ người! - Đecgơmông vừa kêu vừa chạy trở lại cửa sổ. Vêrôních nhìn rõ mặt ông. Đecgơmông đứng sững sờ bất động, cặp mắt nhớn nhác, hai tay buông xuôi, biểu lộ cử chỉ vô vọng như đang chờ đợi một cái gì ghê gớm sắp xảy ra. Ông lắp bắp trong miệng: “Quân gϊếŧ người, quân gϊếŧ người... Ôi, lại đúng mày? Thật tồi tệ! Phơrăngxoa! Phơrăngxoa!”

Vêrôních thầm nghĩ chắc cha mình đang gọi Phơrăngxoa đến cứu. Nhưng có thể chính Phơrăngxoa cũng bị thương hoặc đã chết trong cuộc vật lộn vừa rồi. Tự nhiên nàng thấy mình có một sức mạnh phi thường. Nàng đặt được chân vào cái mấu trên tường dướn cao người lên.

- Con đây! Có con đây!

Nàng muốn kêu thật to song những tiếng kêu cứ nghẹn tắc trong cổ họng. Nàng thấy... thấy... Đứng trước mặt cha nàng, cách chỗ ông chừng năm bước phía bên tường đối diện, có một kẻ nào đó đang chậm rãi chĩa súng lục vào ông. Và kẻ đó... Ôi, kinh khủng... Vêrôních nhớ đến chiếc mũ nồi đỏ, chiếc áo sơ mi phơlanen có khuy mạ vàng mà Honorin đã mô tả cho nàng nghe và đặc biệt nàng nhận thấy trong khuôn mặt non choẹt đang rần rật những ý tưởng hung hãn kia, dáng dấp dữ tợn của Voócki lúc anh ta hằn học trả thù! Thằng bé không hề trông thấy nàng. Mắt nó không rời mục tiêu đang theo đuổi và hình như đang cảm thấy thích thú, một sự thích thú man rợ được kéo dài và làm chậm lại những giây phút sắp kết liễu một mạng người.

Vêrôních lặng đi. Những lời nói và những tiếng kêu than lúc này không thể chấm dứt được tai họa. Điều cần phải làm là lao ngay vào đứng giữa cha và con trai nàng. Nghĩ vậy, nàng ra sức bấu víu trườn người cố trèo qua cửa sổ. Muộn rồi. Súng đẵ nổ. Ông Đecgơmông ngã xuống cùng với tiếng kêu đau đớn.

Đúng lúc thằng bé còn chưa hạ tay súng, Honorin xuất hiện. Lập tức mũi súng quay lại chĩa vào giữa mặt chị.

Honorin la to:

- Phơrăngxoa! Mày! Mày!

Đứa trẻ lao về phía chị, nhưng Honorin dang hai tay ngăn nó lại không cho vượt qua cửa. Đứa trẻ không chống cự. Nó lùi lại một bước rồi thình lình giơ súng bóp cò. Honorin khuỵu đầu gối ngã xuống ngay chỗ bậc cửa. Thằng bé nhảy qua người chị chạy ra ngoài. Honorin ôm ngực lắp bắp:

- Phơrăngxoa! Phơrăngxoa! Không, không phải? Ôi, có thể như thế này ư?... Phơrăngxoa...

Từ bên ngoài, một tiếng cười lanh lảnh dội đến. Phải, tiếng cười của thằng bé. Vêrôních nghe tiếng nó cười, giọng cười gớm ghiếc như từ dưới địa ngục vọng lên chẳng khác gì giọng cười của Voócki. Nó gieo vào lòng nàng một nỗi đau vô bờ bến, nỗi đau nàng đã phải gánh chịu tự ngày xưa, nó thiêu đốt tâm hồn mỗi khi nàng đối diện với Voócki.

Vêrôních không đuổi theo tên sát nhân. Nàng cũng chẳng buồn gọi tên nó. Bên cạnh nàng, một giọng nói yếu đi: Vêrôních... Vêrôních...

Ông Đecgơmông nằm sõng soài trên nền nhà, đang nhìn nàng bằng đôi mắt lờ đờ mất hết thần sắc. Nàng quỳ xuống bên cha định cởi tấm áo gilê và chiếc áo sơ mi đẫm máu để băng bó vết thương. Nhưng Đecgơmông nhẹ nhàng gạt tay con gái ra. Nàng hiểu cha nàng muốn nói băng bó cũng vô ích. Hình như ông muốn nói điều gì với nàng. Vêrôních cúi xuống...

- Vêrôních... tha lỗi cho cha...

Nàng hôn lên trán cha và khóc:

- Đừng! Cha đừng nói nữa... Nói làm cha mệt...

Nhưng ông còn điều gì muốn nói thêm, môi cứ mấp máy nghe không ra tiếng. Vêrôních phải cố lắng tai một cách tuyệt vọng. Sự sống sắp ra đi, linh hồn đang nẩy nở trong bóng đêm. Vêrôních ghé tai vào sát miệng người cha đang hấp hối và nghe lõm bõm được những câu: Hãy coi chừng... Hòn đá thánh...

Đột nhiên Đecgơmông hơi cất đầu lên, cặp mắt bừng sáng giống như ngọn đèn trước khi tắt. Vêrôních cảm thấy cái nhìn của cha nàng như muốn nói chỉ ông mới thấu hiểu mọi nỗi nguy hiểm đang đe dọa con gái ông. Đecgơmông phát ra từng tiếng thều thào có vẻ khϊếp sợ nhưng khá rõ ràng.

- Đừng ở lại đây... sẽ chết... Con hãy đi khỏi đảo... trốn đi...

Đecgơmông để đầu gục xuống, miệng còn lắp bắp thêm vài tiếng nữa khiến Vêrôních càng thêm kinh ngạc “A... cây thập giá... bốn cây... Con gái tôi... Cực hình trên cây thập giá...”

Thế là hết. Chỉ còn không gian im lìm cô quạnh mênh mông đang đè trĩu tâm hồn người thiếu phụ trẻ như một gánh nặng, mỗi giây phút càng thêm nặng nề.

- Bà hãy đi khỏi hòn đảo này. Chính bố bà vừa ra lệnh cho bà đấy, bà Vêrôních ạ. - Honorin đến gần nàng, nhợt nhạt hai tay giữ chiếc khăn bông thấm đầy máu ấp trên ngực.

Vêrôních vội kêu lên.

- Kìa, để tôi băng bó vết thương, chị ráng chịu một tí... Để tôi xem nào...

Honorin nói đứt đoạn.

- Khoan đã... băng bó tôi sau cũng được... Ôi, con quái vật... giá mà tôi về kịp... nhưng các cửa tầng dưới đều cài then...

Vêrôních nài nỉ.

- Để tôi băng vết thương cho, chị nghe rõ chưa?

- Lát nữa... trước hết... Mari Lơ Gôn, chị nấu bếp... Ở đầu cầu thang... cũng bị thương... chết rồi cũng nên... thử đến xem...

Vêrôních đi ra lối cửa phía trong, nơi con trai nàng vừa chạy trốn. Cửa này nối với một khoảng thềm cầu thang khá rộng. Mari Lơ Gôn nằm đó mê man bất tỉnh và chẳng bao lâu thì tắt thở. Đó là nạn nhân thứ ba của tấn bi kịch hắc ám trên đảo Xarếch.