Chương 2: Thị Nữ Y Y

Võ hồn song sinh thuộc về truyền thuyết của đại lục Viêm Long. Chỉ nghe nói có tồn tại nhưng chưa từng có người nào thật sự nhìn thấy.

Về phần võ hồn màu tím thì đó cũng là thứ cực kỳ quý hiếm.

Ngay cả trưởng lão Tiêu gia thì phần lớn đều là võ hồn cấp bậc màu vàng mà thôi.

Có thể có được võ hồn màu xanh da trời đã là võ giả thiên tài nổi danh khắp đại lục chứ nói chi là võ hồn màu tím cao cấp nhất.

"Thử hiệu quả xem sao." Tiêu Dật thầm nghĩ.

Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.

"Hửm?" Lỗ tai Tiêu Dật khẽ giật giật, là một sát thủ, hắn rất nhạy bén với sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh.

"Có người tới." Tiêu Dật lập tức thu lại suy nghĩ muốn thử võ hồn kia, nằm yên trên giường, nhắm mắt lại.

Nếu như người tới là kẻ địch, Tiêu Dật có thể làm kẻ địch thả lỏng cảnh giác, như vậy hắn sẽ có đầy đủ thời gian và cơ hội để đối phó đối phương.

Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra.

Tiêu Dật dùng khóe mắt liếc sang, người đi vào là một nữ tử.

Nữ tử mặc một thân áo vải, lưng đưa về phía Tiêu Dật, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Không thấy được dáng vẻ nữ tử, nhưng xem bóng lưng cơ thể yếu ớt, bước đi nhẹ nhàng, có lẽ là mỹ nhân.

"Ai, tới khi nào Tiêu Dật thiếu gia mới tỉnh lại đây chứ?"

Giọng nói của nữ tử rất êm tai, trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông bạc, trong âm thanh tràn đầy lo lắng và quan tâm.

Nữ tử cầm một chén thuốc đi tới bên giường.

Tiêu Dật hiểu được nữ tử này không phải kẻ địch nên hơi mở mắt ra.

Cơ hồ là nháy mắt mở mắt đó, Tiêu Dật trợn to mắt.

"Ôi xx, người quái dị ở đâu ra thế, dám hù chết bản thiếu gia." Tiêu Dật nhìn dáng vẻ xấu xí của nữ tử mà kinh hãi, suýt chút nữa đã nhịn không được đấm tới một quyền.

Thì ra nữ tử này không phải mỹ nhân gì cả, ngược lại là một người rất bình thường, thậm chí là có hơi xấu, trên mặt mảng tím mảng xanh mảng đỏ, thoạt nhìn quỷ quái dọa người.

"A." Nữ tử cũng giật mình hô một tiếng, theo bản năng muốn né tránh.

Nhưng trong tay nàng đang cầm chén thuốc, nữ tử lập tức phản ứng lại, không trốn tránh nữa, chỉ nghiêng mặt đi, sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Tiêu Dật phản ứng cũng rất nhanh, bật người thu nắm tay lại.

Hắn không phải người trông mặt mà bắt hình dong, cũng không kỳ thị người khác.

Chỉ có điều bởi vì hình dạng thật sự của nữ tử chênh lệch quá lớn với tưởng tượng trong lòng mới làm hắn suýt chút nữa mà đánh ra một quyền mà thôi.

"Vì sao lại không né tránh?" Tiêu Dật thu hồi nắm tay, trầm giọng hỏi.

Thấy Tiêu Dật không đánh, lúc này nữ tử mới mở to hai mắt, trên mặt vẫn còn lộ ra sợ hãi.

"Đây là thuốc cứu mạng Tiêu Dật thiếu gia, không thể làm đổ, Tiêu Dật thiếu gia phải nhanh chóng khỏe lại." Nữ tử nhút nhát nói.

"Ngươi không sợ bị ta đả thương sao?" Tiêu Dật nhíu mày nói.

Nữ tử lắc đầu nói: "Mạng của Y Y là của thiếu gia, thiếu gia đánh là đúng."

"Ngươi..." Tiêu Dật sửng sốt, lúc này hắn mới thấy rõ mặt nữ tử.

Thật ra nàng chỉ là thiếu nữ, ngũ quan và gương mặt rất tinh xảo, xem cẩn thận thì rất dễ nhìn.

Nếu không phải làn da xanh xao vàng vọt, trên mặt lại mảng xanh mảng tím thì tuyệt đối chính là mỹ nữ.

"A." Thiếu nữ đột nhiên phản ứng, nói: "Tiêu Dật thiếu gia, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, ta phải mau chóng báo cho Tam trưởng lão."



Dứt lời, thiếu nữ cẩn thận cầm chén thuốc đặt lên bàn rồi nhanh chân chạy đi.

Thông qua trí nhớ Tiêu Dật biết được.

Người thiếu nữ này tên là Y Y, năm nay mười lăm tuổi.

Từ nhỏ đã mất cả phụ mẫu, phụ thân Tiêu Dật cảm thấy Y Y đáng thương nên đã mua về làm nha hoàn thϊếp thân cho Tiêu Dật.

Lúc bé Y Y trông rất đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Chỉ có điều Tiêu Dật là một tên rác rưởi điển hình, mỗi khi bị khi dễ ở bên ngoài thì sẽ trở về xả giận lên đầu Y Y.

Bình thường Y Y vẫn luôn bị Tiêu Dật ngược đãi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đương nhiên sẽ xanh xao vàng vọt như thế.

Hơn nữa ngay trước hôm Tiêu Dật bị đẩy rớt xuống vách núi, Tiêu Dật còn tàn nhẫn đánh đập Y Y một trận, vì thế trên mặt nàng bây giờ mới xanh xanh tím tím một mảng như thế kia.

"Ai." Tiêu Dật thở dài, cảm thấy hối hận với hành vi khi nãy của mình.

"Lão tử một đời tên tuổi lừng lẫy, sao lại nhập vào thân một tên con cháu gia tộc vô dụng đến thế cơ chứ." Lần đầu tiên Tiêu Dật cảm thấy ghét bỏ thân thể này.

Không bao lâu sau, một người trung niên thấp thỏm lo lắng đi tới phòng.

Tiêu Trọng, Tam trưởng lão của Tiêu gia, từng là tâm phúc của phụ thân Tiêu Dật, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ đại diện gia chủ.

Tiêu Dật còn nhỏ, sau khi phụ thân mất tích một cách bí ẩn thì đã được vị Tam tưởng lão này nuôi nấng trưởng thành.

"Tỉnh lại rồi, thật sự tỉnh lại rồi, tốt quá." Tiêu Trọng gấp tới độ nói năng lộn xộn, trên mặt không giấu được ý vui mừng.

"Nếu Dật nhi có chuyện không hay xảy ra, sau này ta biết ăn nói thế nào với gia chủ đây chứ." Tiêu Trọng ngồi xuống bên giường, nghiêm túc quan sát Tiêu Dật.

Thấy hơi thở của Tiêu Dật bình ổn không có gì đáng ngại mới buông được lo lắng trong lòng.

Phụ thân của Tiêu Dật đã mất tích nhiều năm nhưng Tiêu Trọng vẫn luôn chăm sóc Tiêu Dật.

Lúc này, Tiêu Trọng nhớ tới chuyện gì đó, niềm vui trên mặt đột nhiên biến thành u sầu.

"Ai, Dật nhi à, sao con lại không cẩn thận như thế chứ, đi lung tung ở sau núi rồi rớt xuống vách núi. Ai, mấy ngày con hôn mê, trong gia tộc..."

Vẻ mặt Tiêu Trọng buồn thiu, muốn nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Dật thì lại khựng lại.

"Thôi bỏ đi, con chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, các vị trưởng lão khác vẫn còn đang chờ ta về chủ trì hội nghị gia tộc."

Dứt lời, Tiêu Trọng lấy một túi đồ trong lòng ra đặt lên bàn, nhìn Tiêu Dật thật sâu rồi chậm rãi rời đi.

Tiêu Dật rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trọng rất phức tạp, có quan tâm, có yêu thương, nhưng càng nhiều hơn là ưu sầu.

Đợi Tiêu Trọng đi rồi, Tiêu Dật mới hỏi Y Y đứng ở bên cạnh: "Y Y, đã xảy ra chuyện gì?"

Y Y theo Tiêu Trọng cùng trở về, lúc này đang cẩn thận thổi thuốc, thuốc quá nóng, thổi nguội rồi để Tiêu Dật uống.

Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Dật, Y Y ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút ngập ngừng, ấp úng.

"Rốt cuộc là sao?" Tiêu Dật nhíu mày hỏi.

Y Y nhỏ giọng quan tâm nói: "Thiếu gia chỉ mới tỉnh lại thôi, cơ thể suy yếu, ngài uống xong thuốc này rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện gia tộc, Tam trưởng lão sẽ xử lý tốt."

"Nói đi." Tiêu Dật nói.

"Này..." Y Y cúi đầu, khó xử niết vạt áo.

"Nói!" Tiêu Dật rầy một câu.

Y Y giật mình, không thể lay chuyển được Tiêu Dật, chỉ có thể nói ra sự thật: "Mấy ngày nay thiếu gia bị hôn mê, Kiều Nhi tiểu thư có tới thăm, sau đó đã xin hủy hôn sự với ngài."

Y Y sợ Tiêu Dật không chịu nổi đả kích nên vội vàng bồi thêm một câu: "Mấy ngày thiếu gia hôn mê, tất cả mọi người đều nghĩ là ngài hết thuốc cứu rồi, Kiều Nhi tiểu thư cũng suy nghĩ cho hạnh phúc của mình mà thôi. Hiện giờ thiếu gia đã tỉnh lại, chỉ cần nói cho Kiều Nhi tiểu thư biết, nàng nhất định sẽ thay đổi ý định."

"Ha hả." Tiêu Dật cười cười, thản nhiên nói: "Cứ tưởng là chuyện gì, nàng ta sẽ không thay đổi ý định đâu, với lại loại nữ nhân độc ác này, hủy hôn mới là chuyện tốt."



"A?" Y Y lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ, không phải thiếu gia ngã hỏng đầu óc rồi chứ? Kiều Nhi tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất toàn thành, là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung gia, có người nam nhân nào không động tâm đâu chứ.

Ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành là Tiêu gia, Mộ Dung gia và Giang gia.

"Còn chuyện gì khác không?" Tiêu Dật hỏi tiếp.

Y Y đáp: "Còn có, các vị trưởng lão trong gia tộc nói là muốn phế bỏ vị trí thiếu gia chủ của ngài."

Tiêu Dật giật mình.

Tiêu Dật trước kia thiên phú thấp, tính tình âm u, căn bản không xứng làm thiếu gia chủ, tất cả trưởng lão đều khinh thường hắn, tỏ ra bất mãn với hắn.

Lần này tự mình ra sau núi đi loanh quanh rồi rớt xuống vách núi, này quả thực là cực phẩm phế vật, chuyện này truyền ra ngoài làm cả Tiêu gia phải xấu mặt.

Các trưởng lão đương nhiên sẽ không để hắn ngồi ở vị trí thiếu gia chủ.

"Không có lửa sao có khói được, chuyện này khẳng định có người đang thổi gió." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng.

Tiêu Dật biết cho dù mình nói sự thật là mình bị Tiêu Nhược Hàn đẩy xuống vách núi thì cũng không có ai trong Tiêu gia tin tưởng.

Dù sao thì một người là thứ phế vật, là nỗi sỉ nhục của gia tộc.

Một người là thiên tài gia tộc, tiền đồ tương lai xán lạn.

"Thiếu gia, thuốc có thể uống rồi." Y Y cầm lấy chén thuốc, chuẩn bị cho Tiêu Dật uống.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng ồn ảo.

"Tên phế vật Tiêu Dật kia đúng là mạng lớn, từ sau núi té xuống mà cũng không chết."

"Không chết thì lại vừa hay, tên phế vật kia chết thì sau này chúng ta không còn trò vui nữa rồi."

"...."

Những lời lẽ khinh thường giễu cợt truyền tới.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị thô bạo đá văng, hai người thiếu niên đi tới.

"Tiêu Kiệt, Tiêu Thạch." Tiêu Dật nhíu mày.

Tiêu Kiệt, nhi tử của Thất trưởng lão; Tiêu Thạch, nhi tử của Bát trưởng lão.

Tính ra thì hai người này chính là biểu ca của Tiêu Dật.

Có điều, có lẽ bọn họ không xem Tiêu Dật là biểu đệ nên mới khi dễ hắn khắp mọi nơi, giành cả tài nguyên tu luyện của hắn như thế.

Trước đây, nhẹ thì mắng nhiếc không ngớt, trêu chọc khắp nơi; nặng thì đánh một trận, hại Tiêu Dật thương tích đầy mình.

"Quả nhiên, Tam trưởng lão đã đem tài nguyên tu luyện tới cho tên phế vật này." Tiêu Kiệt liếc nhìn túi đồ trên bàn.

Mỗi tháng con cháu Tiêu gia đều được gia tộc cung cấp ngân lượng và đan dược để hỗ trợ tu luyện tốt hơn.

"Lập tức cút ra ngoài cho ta." Tiêu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.

"Ôi chao, tiểu phế vật, bày đặt nóng giận nữa sao?"

"Ha ha, thằng oắt vô dụng này không phải ngã xuống núi rồi hỏng cả đầu óc rồi chứ?"

Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch khinh thường giễu cợt, vênh váo hung hăng đi tới chỗ Tiêu Dật.

Bọn họ đã quen thói cướp bóc tài nguyên của Tiêu Dật, quen bắt nạt Tiêu Dật rồi.

"Hai người xấu các ngươi, đừng hòng tổn thương Tiêu Dật thiếu gia." Y Y che chắn trước giường.

Y Y tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ ở bên mép giường quơ lung tung, cố gắng dọa lui Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch, cũng bảo vệ Tiêu Dật "nhỏ yếu",

[hết 2]