Chương 22: Hổ Xà Quyết Đấu

Hôm nay chính là ngày kiểm tra xem Tiêu Dật có thể đảm nhiệm được vị trí thiếu gia chủ hay không, ngay từ sáng sớm, tất cả tộc nhân đã chờ sẵn ở sân tỷ võ gia tộc.

Các thế hệ gia chủ Tiêu gia trước đây, được chín vị trưởng lão phò trợ, tất cả tộc nhân ủng hộ, là nhân vật ưu tú nhất thành Tử Vân, là võ giả thống trị một phương.

Có thể nói địa vị gia chủ đóng vai trò cực kỳ quan trọng.

Thiếu gia chủ với tư cách là người nối nghiệp mai sau, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Trên hàng ghế trưởng lão, Tiêu Dật lần đầu tiên xuất hiện, ngồi phía sau Tam trưởng lão.

"Tiêu Dật, mời lên võ đài." Một vị chấp sự Hậu Thiên Cảnh lớn giọng nói.

Cũng vẫn là vị trọng tài lần trước.

Tiêu Dật nhẹ nhàng bước tới, nhảy lên võ đài.

"Tiêu Dật ra sân rồi!" Ánh mắt mọi người sáng lấp lánh, tràn đầy hi vọng và mong chờ.

Bọn họ đều rất muốn xem thử, rốt cuộc đứa con độc nhất của gia chủ có thể đảm đương nổi vị trí thiếu gia chủ hay không?

Bọn họ càng muốn xem, Tiêu Dật có thể tỏa sáng thêm lần nữa, đánh bại đám con cháu tài giỏi nhất của gia tộc như nửa tháng trước nữa hay không?

Sau khi lên sàn đấu, Tiêu Dật hướng mắt về phía hàng ghế các trưởng lão. Làm hắn kinh ngạc là hôm nay chín vị trưởng lão đều đã có mặt đông đủ, bao gồm cả Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.

"Tiêu Dật, ngươi có nguyện ý để bất cứ vị con cháu gia nào khiêu chiến hay không?"

Giọng nói của trọng tài làm ánh mắt của Tiêu Dật quay trở lại trên sân tỷ võ.

Tiêu Dật thản nhiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, phong độ lẫm liệt, vẻ ngạo nghễ toát lên trong từng hơi thở, thần thái bất phàm.

"Tốt lắm." Trọng tài một lần nữa cao giọng hỏi: "Có vị con cháu nào muốn lên đài khiêu chiến không?"

Số con cháu còn lại trong gia tộc hôm nay cũng chỉ có đám trẻ còn nhỏ tuổi và nhóm con cháu đã tiến vào Tử Vân Động tu luyện mười ngày trước, những con cháu khác đều đã bị phái ra ngoài rèn luyện.

Đám trẻ con thì không cần bàn cãi, chúng chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi.

Vì thế khi ánh mắt của trọng tài lướt sang đám con cháu Phàm Cảnh bậc sáu, ngày thường đám đệ tử này kiêu ngạo là thế, nay bỗng im phăng phắc né tránh, chẳng thấy người nào hó hé.

Nửa tháng trước, trên sàn đấu luận võ gia tộc, Tiêu Tử Mộc đã thảm bại dưới tay Tiêu Dật, bọn họ tự nhiên biết rõ mình không thể nào là đối thủ của Tiêu Dật.

"Ta tới đây!"

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Giọng nói đó vọng đến từ phía hàng ghế trưởng lão, chính là Tiêu Nhược Hàn đang ngồi phía sau Ngũ trưởng lão.

Tiêu Nhược Hàn cũng nhẹ nhàng bước tới, nhảy lên sàn đấu.

Thật ra tất cả tộc nhân cũng đều biết, hôm nay chính là ngày Tiêu Dật và Tiêu Nhược Hàn đánh một trận.

Đương nhiên, bọn họ coi trọng Tiêu Nhược Hàn hơn. Dù sao, Tiêu Nhược Hàn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là thiên tài nổi bật nhất ở Tiêu gia, hơn nữa còn là người sở hữu võ hồn cấp bậc màu vàng, sau này chí ít cũng trở thành võ giả Tiên Thiên Cảnh.



Người xếp hàng số một trong lứa trẻ tuổi của Tiêu gia, ngoại trừ hắn ra thì không thể là ai khác.

Đã có người lên sàn khiêu chiến, để chuẩn bị cho cuộc tỷ võ sắp bắt đầu, trọng tài căn dặn: "Vẫn là quy định cũ, chỉ phân tài cao thấp, không tổn hại tính mạng."

Tiêu Dật và Tiêu Nhược Hàn cùng gật đầu.

"Cuộc tỷ võ bắt đầu!" Trọng tài vừa dứt lời thì lùi sang một bên.

Võ đài to lớn trở thành nơi tỷ thí của Tiêu Dật và Tiêu Nhược Hàn.

"Tiêu Dật, ngươi ra đòn trước đi. Bằng không chỉ sợ ta vừa xuất chiêu thì ngay cả một giây ngươi cũng không chống đỡ nổi." Tiêu Nhược Hàn ra vẻ độ lượng kẻ cả.

Trong mắt các tộc nhân, Tiêu Nhược Hàn là thiên tài tu luyện, còn ôn nhu nho nhã, độ lượng, chín chắn.

Tiêu Dật cười nhạt nói: "Nếu là ngươi muốn khiêu chiến ta thì cứ tự nhiên ra đòn trước đi, không lại bảo ta không cho ngươi cơ hội."

Cuộc chiến chưa bắt đầu, bầu không khí đã trở nên ngột ngạt. Lời nói của hai người ẩn chứa đầy khıêυ khí©h, khinh thường đối phương.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Nhược Hàn nóng lòng muốn đối phó Tiêu Dật nên đã ra tay trước.

"Tiêu Dật, người đã ngông cuồng tự đại như vậy thì chớ trách ta không nương tay. Đối phó với ngươi, ngay cả võ hồn ta cũng không cần sử dụng."

Tiêu Nhược Hàn hét lớn một tiếng, trong nháy mắt ra đòn tấn công Tiêu Dật.

Chỉ trong chớp nhoáng, Tiêu Nhược Hàn đã tiếp cận Tiêu Dật, tung ra một chưởng.

"Hừm, cuồng vọng tự đại chính là ngươi!" Tiêu Dật lạnh lùng, đồng dạng tung chưởng.

Các trưởng lão nghiêm túc dõi theo, ánh mắt chăm chú.

Các tộc nhân bàn tán xôn xao.

"Tiêu Nhược Hàn xuất chiêu trước rồi, nghe nói sau khi rời khỏi Tử Vân Động thì hắn đã là Phàm Cảnh bậc chín, luận về thực lực thì so với tộc nhân trưởng thành bình thường còn mạnh hơn."

"Tiêu Dật làm gì thế nhỉ, không né không tránh, hắn định chơi cứng đối cứng mà đỡ một chưởng này sao?"

"Tiêu Dật sẽ bị một chưởng này đánh bay khỏi sàn đấu cho xem!"

Các tộc nhân nhìn Tiêu Nhược Hàn bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ, nhìn sang Tiêu Dật thì chuyển thành hoài nghi kèm theo chút lo lắng.

"Ầm!"

Lúc chưởng của hai người va chạm, không khí như đông đặc lại, chỉ có một tiếng nổ vang rền vang lên trên sân đấu.

Tiêu Dật chính điện tiếp một chưởng của Tiêu Nhược Hàn, chẳng chút suy suyễn gì, ngược lại Tiêu Nhược Hàn bị chấn động lùi lại mấy bước.

"Sao có thể chứ?" Tiêu Nhược Hàn để lộ ánh mắt kinh hoàng.

"Không có gì là không thể." Tiêu Dật lạnh băng đáp, khí thế trên người cũng bùng nổ.

"Tiêu Nhược Hàn, đừng tưởng chỉ mỗi mình ngươi đạt đến Phàm Cảnh bậc chín mà thôi."

Tiêu Dật hét lớn, lập tức siết nắm tay, một quyền đẩy văng Tiêu Nhược Hàn ra xa hơn mười bước.



"Phàm Cảnh bậc chín?" Trên hàng ghế trưởng lão, Tam trưởng lão vô cùng kinh hãi.

Bên cạnh Tam trưởng lão là một ông cụ, ánh mắt người này cũng tràn đầy kinh ngạc, chính là Nhị trưởng lão.

"Thằng nhóc này, ta còn nhớ rất rõ ràng khi hắn tiến vào Tử Vân Động chẳng qua chỉ là Phàm Cảnh bậc năm mà thôi, nào ngờ hôm nay đã là Phàm Cảnh bậc chín, vậy chẳng phải chỉ trong mười ngày đã nhảy liền bốn bậc à?" Nhị trưởng lão nhìn về phía Tiêu Dật, ánh mắt thay đổi khác thường, tràn đầy nhiệt tình.

Các tộc nhân chung quanh cũng nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt hướng về phía Tiêu Dật đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa rồi, so với khϊếp sợ lại càng khϊếp sợ hơn.

"Nếu ta nhớ không nhầm, hôm gia tộc luận võ, Tiêu Dật chỉ mới là Phàm Cảnh bậc năm thôi đúng không?"

"Đúng, không sai."

"Vỏn vẹn mười ngày đã liên tục vọt lên bốn bậc, trời ạ, từ lúc nào mà Tiêu Dật trở nên lợi hại như vậy chứ."

"Nếu tính như thế thì chẳng phải thiên phú của hắn còn mạnh hơn cả Tiêu Nhược Hàn à?"

"Mười ngày đột phá bốn bậc, Tiêu gia chưa từng có ai đạt được thành tựu này đúng không?"

Trên gương mặt nhóm tộc nhân lộ rõ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn không dám tin những gì mình đang thấy.

Nghe nhóm tộc nhân kinh ngạc ngợi khen, sắc mặt Ngũ trưởng lão và Tiêu Nhược Hàn chợt trở nên đen kịt.

"Tiểu phế vật này thế mà lại đột phá đến Phàm Cảnh bậc chín?" Ngũ trưởng lão căm phẫn nghiến răng: "Đáng chết, nếu biết trước thế này ta đã trừ khử hắn bằng mọi giá rồi."

Trên sàn đấu, Tiêu Nhược Hàn cũng lộ ra sát khí: "Phàm Cảnh bậc chín thì đã sao? Với võ hồn cấp bậc màu vàng của ta đã đủ để nghiền nát ngươi rồi."

Nghĩ xong thì Tiêu Nhược Hàn một liền lần nữa chủ động tấn công, Hỏa Vân Mãng đột nhiên xuất hiện cuốn theo lửa đỏ cuồn cuộn, khí thế phừng phừng.

"Hỏa Vân Mãng, lên!" Tiêu Nhược Hàn hét lớn.

Con trăn khổng lồ toàn thân được ngọn lửa bao trùm vây lấy Tiêu Dật, mưu đồ dùng ngọn lửa dữ tợn này cắn nuốt Tiêu Dật.

"Võ hồn cấp bậc màu vàng quả nhiên bất phàm!" Tiêu Dật nheo mắt, nét mặt trở nên nghiêm túc.

Tiêu Nhược Hàn sử dụng năng lực võ hồn, lực chiến so với ban nãy đã mạnh lên gấp nhiều lần.

Tất nhiên, Tiêu Dật vẫn mười phần tự tin.

"Hừm, chỉ là con đom đóm, cũng đòi phóng hào quang?" Tiêu Dật lạnh băng, hai tay hóa thành trảo.

"Rống!" Tiếng hổ gầm vang dội, bóng dáng Tiêu Dật thay đổi, cả người bốc hỏa như một con hổ lửa.

"Lại xuất hiện rồi, chiêu thức kỳ quái của Tiêu Dật lại xuất hiện rồi!"

Các tộc nhân kinh hô.

Trong mắt bọn hắn, cuộc chiến trên sân đấu đã biến thành cuộc chiến của mãnh hổ và hỏa xà, càng kịch liệt hơn, cũng càng nguy hiểm đáng sợ hơn.

Rốt cuộc là hỏa xà thắt cổ mãnh hổ, hay mãnh hổ cắn đứt cổ hỏa xà giẫm nát dưới chân đây, không ai có thể kết luận bừa bãi.

[Hết chương 22: ]