Chương 1: Mất Mặt

Ta coi Mạnh bà là một người bạn để rãi bày tâm sự, nhưng Mạnh bà lại nói chàng là nam.

Trong nháy mắt, hình ảnh ta tìm khuê mật làm chuyện hoang đường trong mấy năm qua lần lượt hiện lên trong đầu ta.

Cùng nhau ngâm suối nước nóng, cùng nhau ngủ, cùng nhau nhục mạ Mạnh Quân thần tướng……

“Ô ô…… Bà bà…… Phi! Mạnh Quân thần tướng, ngài là người giỏi nhất Tiên giới, đại nhân đại lượng, buông tha ta đi.”

Mạnh Quân thần tướng gương mặt tuấn tú thanh lãnh, hơi hơi nhướng mày.

"Ồ? Tối qua chẳng phải ngươi còn mắng ta, bảo rằng ta mưu mô, thấy ta là đã biết không phải người tốt, nhất định sẽ tìm cơ hội xử lý ta sao?"

Ta là một trong Tứ đại hung thú, gọi là hỗn độn.

Thực lực của ta tuy rằng không bằng mấy đồng bọn khác, nhưng cũng vang danh thiên hạ, không có mấy người có thể đánh thắng được ta.

Nhưng ta lại bại bởi Mạnh bà, đó là một việc ta không thể hiểu nổi trong cuộc đời làm thú của ta, khiến ta nghi ngờ thú sinh,

Rốt cuộc……

Một người lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, chính là một lão thái bà đưa canh mạnh bà cũng chậm rì rì……

Ta vậy mà lại thua?!

Nước mắt tuôn rơi chạy đi!

Ta đã làm cho gia tộc hung thú mất mặt!

2

“Mạnh bà, lần trước nhất định là ta trượt tay, chúng ta lại đánh một trận.”

Ta rút kinh nghiệm xương máu, gia tộc hung thú không thể thua, cho nên ta đã dậy thật sớm, thừa dịp trên con đường đi lại ở dưới hoàng tuyền còn chưa có nhiều người lắm, tới tìm về mặt mũi.

Nhưng Mạnh bà đến cả đầu cũng chưa nâng, nghiêm túc khuấy nồi canh sôi sùng sục trước mặt ta.

Ta giận dữ vô cùng, đang định tiến lên ném cái nồi canh kia đi.

Ai ngờ, một cái chén đưa tới trước mặt ta.

Là một đôi tay già nua, tràn đầy nếp nhăn đang cầm chén canh đưa cho ta.

Nhưng móng tay lại thật sự rất sạch sẽ.

“Khát sao? Uống chút canh đi.”

Ta đã nghĩ từ chối rồi vì canh Mạnh bà cũng không thể uống linh tinh!

Nhưng……

Hương vị của chén canh này tựa hồ còn rất thơm nha.

Tay so với đầu óc còn nhanh hơn, thời điểm ta phản ứng lại thì ta đã đem canh Mạnh bà đưa tới bên miệng.

Uống sao?

Hung thú cũng sẽ không chết, càng sẽ không bị đưa đi đầu thai, vì sao lại không thể uống?

Ta chưa từng uống qua canh Mạnh bà, lần này vừa vặn có thể nếm thử mùi vị.

Chỉ là……

Sau khi ta uống xong tầm một khắc, ta cảm thấy hương vị này…… không hiểu sao lại có chút quen thuộc.

Không đợi ta cẩn thận nhớ lại quá khứ, thì ta đã đem đoạn ký ức này quên đến sạch sẽ.

……

Hả? Ta sao lại đứng trước nồi canh Mạnh bà thế này?

Ta hôm nay tới đây để làm gì?

Đúng rồi!

“Mạnh bà, lần trước nhất định là ta trượt tay, chúng ta lại đanh một trận nữa.”

Mạnh bà: “Khát sao? Uống chút canh đi.”