Chương 10

Thẩm Khanh Khanh, đây đều là lệnh của ngài Hoắc, ngài ấy bảo bọn tao phải "chăm sóc" mày thật tốt. Thẩm Khanh Khanh, con rắn độc, mày đã không còn là người thừa kế của nhà họ Thẩm nữa. Chính cha mày đã đuổi mày ra khỏi nhà, mày chẳng còn gì nữa, chỉ là một kẻ sát nhân mà thôi!

Thẩm Khanh Khanh, ngài Hoắc nói, mày nên chết đi, sống chỉ làm người ta chướng mắt.

Sau đó là những trận đòn thừa sống thiếu chết, trên người dày đặc vết thương lớn nhỏ, cô ngày ngày sống trong sợ hãi, cuối cùng là cảnh tượng cô nằm trong nhà vệ sinh...người nhuốm đầy máu....

Những giọng nói chói tai đó cứ văng vẳng bên tai, dù cô có cố gắng đến mấy cũng không thể xua chúng đi.

Thẩm Khanh Khanh bừng tỉnh, ngồi bật dậy, trên tán lấm tấm mồ hôi, cô thở gấp, đáy mắt ánh lên tia sợ hãi.

----

Một tháng sau, cô đọc báo, thấy cha cô đã trao quyền thừa kế cho Hứa Du Nhiên, nhà họ Hoắc cũng đã tuyên bố Hứa Du Nhiên là vị hôn thê của Hoắc Đình Kiêu.

Còn cô thì sao?

Năm năm trôi qua, tay chân cô đều bị tật nguyền, người đầy thương tích, tưởng rằng khi rời khỏi Đồng Thành, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng cớ sao ông trời lại thích trêu ngươi cô?

Thẩm Khanh Khanh cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

Lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn mập mạp lau đi nước mắt trên má cô, ôm lấy cô, ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ ngoan...nín đi nhé. Hạ Hạ ôm mẹ nè...mẹ không gặp ác mộng nữa đâu".

Nhìn gương mặt đáng yêu trước mặt, Thẩm Khanh Khanh khẽ mỉm cười, sau đó ôm Thịnh Hạ vào lòng.

"Hạ Hạ, ngoan, mẹ không sao đâu".

"Mẹ, hôm nay bà Dung kể cho con nghe chuyện nàng Bạch Tuyết đó ạ".

"Thật sao?".

"Vâng ạ. Bạch Tuyết được sống hạnh phúc với hoàng tử đó mẹ ạ. Hạ Hạ cung muốn sau này được hoàng tử bảo vệ".

Nghe giọng điệu ao ước của Thịnh Hạ, Thẩm Khanh Khanh bật cười, cổ tích mãi mãi là cổ tích, hiện thực đâu có hoàn mỹ như vậy, cô dùng mười năm tuổi trẻ và năm năm tù giam để chứng minh tình yêu của mình nhưng cũng vô ích.

"Mẹ ơi, những bạn khác được chạy nhảy vui chơi, tại sao Hạ Hạ lại không được ạ?". Thịnh Hạ tủi thân, hai mắt rưng rưng nhìn cô.

Thẩm Khanh Khanh đau lòng ôm cô bé vào lòng, nhẹ hôn lên trán cô bé.

"Hạ Hạ còn yếu, đợi mẹ chữa khỏi bệnh cho con. Sau này con cũng có thể giống những bạn khác".

"Thật hả mẹ?".

"Thật".

Dù khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ kiếm đủ tiền để thay tim cho Thịnh Hạ.

Nhưng với tính khí của Hoắc Đình Kiêu, anh sẽ không buông tha cô dễ dàng vậy được.

Cô nên làm gì bây giờ?

-----

Vận Thành, phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Waldorf Astoria.

Hoắc Đình Kiêu đứng bên cửa sổ, vẻ mặt u ám, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của cô.

Tiêu Dịch Thẩn đẩy cửa bước vào, thấy Hoắc Đình Kiêu đứng bên cửa sổ, bóng lưng cô đơn.

Anh nặng nề thở dài, sau đó đi tới đứng bên cạnh.

"Đình Kiêu, tôi đã điều tra một chút về Thẩm Khanh Khanh".