Chương 3: Đoạt Đèn

Tần Cửu nhìn theo ngón tay của quản sự nhìn về phía ngã tư đường.

Ở Lệ Kinh, đường Thiên Môn cũng được coi là một con đường rộng rãi, đủ

chỗ cho tám cỗ xe bốn ngựa kéo cùng đi qua. Nhưng gặp phải ngày náo

nhiệt như hôm nay, đường dù có rộng hơn nữa cũng không đủ, ngưa xe qua

lại như thoi đưa, người và ngựa nườm nượp qua lại, quý nhân và dân

thường cùng ra đường, thỉnh thoảng còn có người dị quốc trang phục kì là đi qua.

Tần Cửu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam tử kia giữa dòng người.

Trên thế gian này có một loại người, dù ở đâu cũng làm cho ngươi chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn trong biển người.

Hắn đứng trước một chiếc đèn hoa sen, nàng ở bên này ngắm đèn, vừa hay đối

diện với một bên người của hắn . Dáng người hắn rất cao, trên người mặc

trang phục cưỡi ngựa làm bằng gấm đen đính lông vũ, áo khoác cùng màu

với áo choàng, áo choàng dùng tơ vàng thêu hoa chìm, được ánh đèn chiếu

vào lập tức phản chiếu ánh sáng lấp lánh, quý khí lẫm liệt. Chân hắn đi

giày da đen, bên hông đeo đao, tay tùy ý nắm một chiếc roi ngựa nạm

vàng, roi ngựa dưới ánh đèn phát ra ánh sáng sắc lạnh của kim loại, lộ

ra vẻ phú quý nhưng khiêm tốn giống như chủ nhân.

Ánh sáng mông

lung của đèn hoa đăng chiếu sáng sườn mặt hắn, ôm trọn vầng trán của

hắn, sống mũi thẳng tắp, một khuôn mặt trẻ trung vô cùng tuấn mĩ, dường

như cảm nhận được có người đang dõi theo mình, hắn quay đầu liếc mắt về

phía này.

Mày kiếm hiên ngang, trong sự lạnh lùng lộ ra anh khí

bức người. Đôi mắt của hắn rất sâu, toát ra sự bình tĩnh và sắc bén

không hợp với tuổi tác.

Lưu Liên cũng đang quan sát nam tử này,

hắn mở to mắt nhìn nam tử kia hồi lâu, cảm thấy nghi ngờ: một nam tử

nhanh nhẹn tuyệt thế như vậy còn cần dùng hết tâm cơ để đổi lấy nụ cười

của ý trung nhân sao? Vậy thì nữ tử của Lệ Kinh này, tầm mắt thật quá

cao! Quay đầu lại nhìn, thấy Tần Cửu đang nhìn nam tử kia không chớp

mắt.

Hắn nghĩ: Không phải là yêu nữ phải lòng nam tử này rồi chứ? Nếu thật sự như vậy thì đúng là một chuyện tốt. Chắc rằng nàng ta sẽ

không hạ thủ với hắn nữa. Nhưng thật là đáng tiếc cho nam tử này.

Một nam tử lạnh lùng như vậy, chẳng hay có biết cười hay không?

Đúng vào lúc này, nam tử áo đen nhìn về phía trước cười nhẹ.

Từ trước tới giờ Lưu Liên chưa bao giờ nhìn thấy một nam tử có thể cười đẹp như vậy!

Ánh sáng nhu hòa của đèn hoa đăng cùng nụ cười nhu hòa trên gương mặt hắn

hòa quyện vào nhau, rực rỡ tới mức làm mê hoặc đôi mắt, rung động trái

tim người khác, ấm áp tới mức làm tan chảy nơi sâu thẳm nhất trong con

tim.

Nụ cười dịu dàng ấm áp như vậy, có lẽ chỉ khi nhìn người trong lòng mới để lộ ra?

Tần Cửu rời tầm mắt đi hướng khác, nhìn về nơi ánh mắt của nam tử bao phủ, có một vị công tử trẻ tuổi bước ra từ giữa đám người.

Đó là một vị công tử thanh tú, chỉ có điều dáng người hơi thấp bé, trên

thân là một bộ trường bào thêu mẫu đơn trắng, trên vai choàng một chiếc

áo choàng làm bằng lông hồ li, tóc đen búi thành sơ kế, cài một chiếc

trâm ngọc. Nước da cùa hắn trắng nõn, dung mạo tuyệt sắc, toàn thân như

được chạm khắc từ ngọc, có phong vận trong trẻo lạnh lùng tự nhiên. Hình như hắn đã đoán đúng được không ít câu đố, trên tay cầm năm, sáu cái

l*иg đèn có được do đoán câu đố, tươi cười vô cùng vui vẻ.

Nam tử áo đen tiến lên đón, nhận lấy hoa đăng trên tay hắn, đưa cho hạ nhân đi phía sau, cười nhẹ nói:” Chúng ta đến Linh Lung các bên kia xem đi.”

Công tử áo trắng càng cười vui vẻ hơn, lập tức đi về phía Linh Lung các.

Nam tử vững vàng đi theo phía sau.

Lưu Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.

Hắn không ngờ ý trung nhân của nam tử gửi đèn hoa đăng cũng là một nam tử.

Từ sớm hắn đã nghe nói quý tộc Đại Dục Quốc có sở thích đồng tính, có một

số quý tộc còn lén lút nuôi nam sủng, có điều loại chuyện này không thể

để lộ ra ngoài. Thật không ngờ ở Lệ Kinh chuyện này lại ngang nhiên như

thế.

Bên này Lưu Liên ngơ ngác mặc cho gió thổi đến làm xốc xếch y phục.

Hai người đó đã đi qua bên người hắn, đi thẳng tới phía những chiếc hoa

đăng ở trước Linh Lung các. Hai bóng người một trước một sau lướt qua,

tựa như có hương mai quanh quẩn bên chóp mũi.

Tần Cửu híp mắt

nhìn vị công tử mặc y phục thêu hoa văn mẫu đơn kia, chỉ thấy tầm mắt

của hắn lướt qua những chiếc đèn hoa đăng, nhìn đến trúc đăng thì ánh

mắt bỗng nhiên ngưng lại.

“ Chiếc đèn này quả là độc đáo!” Công tử áo lông nhìn chằm chằm vào chiếc trúc đăng, nói.

Ánh mắt quả nhiên không tệ.

Tần Cửu cười lạnh.

Nàng đã sớm nhận ra, vị công tử toàn thân y phục thêu hoa mẫu đơn này thực

ra là một vị cô nương. Không phải là Tần Cửu tinh mắt mà là vị cô nương

này không thực sự muốn giả nam trang, chẳng qua là coi giả nam trang là

một việc văn nhã mà thôi. Làm gì có vị công tử nào da mặt lại trắng nõn

như thế? Làm gì có vị công tử nào có vòng eo thon thả như thế, giọng nói quyến rũ như thế?

Hóa trang như thế chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ ba tuổi và tên ngốc Lưu Liên này thôi.

Mấy năm trước các đại gia khuê tú của Lệ Kinh đã có thói quen mặc nam

trang, còn coi đây là một việc văn nhã. Nếu như không giả nam trang thì

phải đeo một chiếc khăn che mặt. Đến cả hoa khôi của thanh lâu ra ngoài

cũng đeo khăn che mặt. Những cô nương cái gì cũng không đeo giống như

Tần Cửu, hơn phân nửa bị coi là con gái của những gia đình nhỏ, nghèo

khó hoặc là các kỹ nũ phong trần thấp kém nhất.

“ Thích không?” nam tử áo đen hỏi.

Công tử áo lông gật nhẹ đầu, giơ tay dịu dàng vuốt ve trúc đăng, giống như đang vuốt ve trân bảo.

“ Nếu như nàng đã thích, thì dù dùng cách gì ta cũng sẽ lấy cho nàng.”

Nam tử áo đen cúi đầu dịu dàng nói, hắn xoay người hỏi quản sự Linh Lung các:” Phải làm sao mới có thế lấy chiếc trúc đăng này? Là đoán câu đố

sao?”

Quản sự Linh Lung các cười nhẹ tiến lên đón tiếp, khom

người nói:” Không giấu công tử, chiếc đèn hoa đăng này là trân phẩm hiếm có, tệ các không dễ gì mới có được, cho nên ông chủ đã lập ra một quy

định, chỉ cần có người có thể ở trong khoảng cách ngoài ba trăm bước

chân bắn đứt sợi dây treo đèn, Linh Lung các xin tặng chiếc trúc đăng

này cho người đó. Công tử đừng ngại thử một lần đi, đến nay vẫn chưa có

ai có thể bắn trúng chiếc đèn này!”

“ Ba trăm bước? Có phải là quá xa rồi không?” Công tử áo lông nhíu mày hỏi.

Công tử áo đen nhếch môi cười nói:” Không sao, không thể làm khó ta được.

Quản sự, xin mang cung tiễn ra đây, bản công tử muốn thử một lần!”

Quản sự luôn miệng nói được, vội sai người mang cung tiễn đã được chuẩn bị sẵn trước đó ra.

“ Chiếc trúc đăng này, ta cũng vô cùng yêu thích! Nếu như đã có quy định

như vậy, vậy thì, chúng ta cũng có thể thử chứ?” Tần Cửu bước lên phía

trước, nói.

Dưới ánh đèn mông lung, y phục màu đỏ lựu bao quanh

dáng người duyên dáng của nàng, tóc búi thành Oa đọa kế mềm mại rủ xuống càng tôn lên dung mạo tinh xảo của nàng, đôi mắt tuyệt đẹp lấp lánh ý

cười làm mê hoặc người khác.

Quản sự có chút kinh ngạc, không ngờ nữ tử này lại cố chấp với chiếc trúc đăng kia như thế. Rõ ràng đã biết

chiếc đèn đó là của vị công tử áo đen này, cũng biết vì muốn lấy lòng ý trung nhân nên hắn mới làm như thế, nàng ta vẫn nhất quyết muốn có

chiếc đèn này như vậy. Quản sụ khó xử nhìn sang công tử áo đen, không

biết làm thế nào mới tốt.

Công tử áo đen cũng có chút kinh ngạc,

hình như không ngờ lại có người muốn tranh chiếc đèn này với hắn. Lông

mày của hắn hơi nhướng lên, liếc Tần Cửu đang lẫn trong đám người. Ánh

mắt lạnh lùng đảo một vòng trên mặt Tần Cửu, trong mắt hàm chứa ý nghiên cứu và sự sắc bén như lưỡi đao.

“ Không sao, nếu như cô nương đã thích, so một lần cũng không hề gì, bản công tử nhường cô nương bắn

trước.” Công tử áo đen lạnh nhạt nói.

Lưu Liên cũng không ngờ nàng lại làm như vậy, có chút kinh ngạc.

Trận ồn ào bên này thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, có người

nhận ra thân phận của công tử áo đen, nhỏ giọng nói:” Nữ tử này tử đâu

tới vậy, dám cùng với An Lăng Vương so bắn tên, không phải là tự tìm

thất bại hay sao?”

Lưu Liên sợ hết hồn, ngay kẻ kẻ kiến thức nông cạn như hắn cũng biết rõ sự tích của An Lăng Vương.

Đương kim Khánh đế của Đại Dục Quốc bọn hắn không có nhiều con nối dõi, chỉ

có hai vị hoàng tử một vị công chúa. Đại hoàng tử Nhan Mẫn, phong làm

Khang Dương Vương. An Lăng Vương Nhan Túc là nhị hoàng tử, trước năm

mười lăm tuổi, hắn là kẻ không có tiếng tăm gì. Đến năm mười lăm tuổi,

hắn bắt đầu đến Hình bộ rèn luyện, phá được một vụ án lớn, vì thế mà nổi tiếng khắp nơi. Nhưng hắn thật sự thành danh là vào năm mười tám tuổi,

năm đó phiên vương Trương Thành của Tây Cương khởi binh tạo phản, An

Lăng Vương phụng thánh mệnh đi trước thảo phạt, lúc đó Lý Lương tướng

quân vây thành mấy ngày mà không phá được thành, cuối cùng An Lăng Vương dùng kế dụ địch xuất thành, ở giữa loạn quân dùng một mũi tên bắn trúng tướng cầm đầu của bọn chúng. Từ đó tài bắn cung của An Lăng Vương vang

danh khắp thiên hạ.

Bây giờ Tần Cửu lại dám so tài bắn tên với

hắn, tự tìm thất bại là điều không có gì đáng nghi ngờ. Huống chi, ba

trăm bước là tầm bắn xa nhất của cung tên bình thường, mà muốn ở cự ly

ngoài ba trăm bước bắn trúng một sợi dây mảnh, không cần nghi ngờ, đó

chính là điều cực khó.

Lưu Liên không cho rằng trong ba tên tùy

tùng, Tỳ Ba, Anh Đào và Lệ Chi lại có người có tài bắn tên xuất chúng.

Đương nhiên hắn cũng không cho rằng Tần Cửu có bản lĩnh này. Trong lúc

hắn đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Tần Cửu:” Liên Nhi, ngươi ra đứng dưới trúc đăng đi.”

“ Tại sao?” Lưu Liên nghi ngờ hỏi.

“ Nếu như ta bắn trúng sợi dây, trúc đăng rơi xuống chẳng phải sẽ bị hỏng sao, ngươi đứng ở phía dưới đỡ đèn.” Tần Cửu cười tủm tỉm tiến lên nhận lấy cung tên.

— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả giải thích tên nữ chính: Tần Cửu đồng âm với “ tình cửu”, nghĩa là chuyện xưa (tình xưa)