Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Lên Đôi Môi Em

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

- Con người của em rất hèn, không hiểu tại sao bây giờ em mới nhận ra điều đó.

- Em luôn chạy trốn mọi thứ vì em rất sợ, rất sợ phải đối mặt với mọi thứ.

- Em thật là hèm phài không anh?

Nói đến đây cô lại khóc.

- Em lại khóc, sao em cứ khóc thế này?- Cô sợ hãi ôm mặt, còn anh, anh chẳng thể làm gì.

Dường như cô rất sợ anh nhìn thấy mình thảm hại thế này, cô buồn cố đẩy anh ra xa, còn anh, anh lại muốn kéo cô vào lòng.

- Em không còn giận anh nữa dâu…

Cô ngước đôi mắt đấm lệ nhìn anh và bắt đầu nói năng chẳng ăn nhập gì.

- Mẫn, em đừng nói nữa!

Anh nắm chặt hai tay cô rồi ôm cô vào lòng.

- Không… anh đúng lắm, anh biết không, có lẽ điều hạnh phúc và vẻ vang nhất mà cuộc đời em có chính là cưới được anh làm chồng.

Không hiểu sao anh bỗng có cảm giác nhột nhột như có ai cù vào người. Cô đang nói đía anh phải không?

- Anh tài giỏi, em luôn ngưỡng mộ anh. – Cô lại lảm nhảm, không biết là đang khóc hay đang cười, anh chỉ biết là cô cứ ương bướng đẩy anh ra. – Anh lại còn rất đẹp trai nữa…

- Thôi đủ rồi, anh đưa em về.

- Không, anh nghe em nói hết đã! – Cô đã vùng thoát khỏi vòng tay anh, anh bỗng thấy thật hụt hẫng.

Cô nhìn anh và cười, nụ cười buồn rười rượi, vừa cô độc lại vừa bi thương.

- Em luôn mơ ước mình được như anh, à không, chỉ bằng một chút như anh mà thôi. Nhưng em lại là đứa ngu ngốc, vô dụng nhất trên đời. Em hèn lắm! thế nên anh mới khinh thường em, phải không anh?Ừ, em đáng khinh lắm, em sống mà chỉ biết cúi đầu nhìn người khác. Chưa một lần em biết phấn đấu vươn lên, em lúc nào cũng chỉ thu mình, mong chờ người ta tới giúp em.

- Đủ rồi, em không phải như em nghĩ đâu! – Anh gần như hét lên với cô.

- Từ nay, em sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều! – Cô vẫn nhìn anh đăm đăm.

Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ như thế.

- Em ước ngày hôm nay chưa bao giờ có, hoặc giả như em cứ quanh quẩn trong quá khứ… anh sẽ không phải trông thấy em nữa! Không phải mang theo một gánh nặng như em…

Cô ngừng lại lấy hơi rồi lại tiếp.

- Giá như không có em, anh sẽ không phải bực mình, không có em, ba em đã không chết, em là sao chổi, mẹ em nói đúng, em là sao chổi, là thứ tai ương, là gánh nặng của mọi người, từ ngay em sẽ biến mất, em sẽ trả lại tự do cho anh, sẽ trả lại sự bình yên cho mọi người…

- Em điên rồi! – Anh đanh mặt nắm chặt lấy tay cô dấn đi, anh phải đưa cô đi khỏi nơi này, ngay lập tức.

Dương Mẫn cứ đi theo anh như người mộng du, bàn tay cô bị anh nắm quá chặt thi thoảng lại cựa quậy, có lẽ vì đau.

Anh chưa bao giờ thấy sợ như thế, chưa bao giờ anh có cảm giác mất mát như thế. Cảm tưởng như cô sẽ tan biến đi bất cứ lúc nào.

Anh cố siết chặt lấy bàn tay cô, anh sợ khi quay lưng lại sẽ không còn thấy cô nữa, cô cứ tan đi như bong bóng xà phòng.

- Em đừng làm anh sợ… - Anh lẩm bẩm chỉ đủ cho mình anh nghe. – Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu! Hôm đó, trời mưa không nhiều nhưng rả rích lê thê, từng cơn gió lạnh luồn vào những khe cửa mang theo chút không khí nặng nề của một thế giới khác.

Thế giới mà ba cô sẽ sống, Dương Mẫn vẫn luôn tin là như vậy.

Mẹ cô khóc lóc vật vã bên chiếc quan tài, hễ có ai đến bà lại gào lên, còn cô chỉ nép mình ngồi yên lặng.

Sống mũi cô lại cay cay, không biết là do khòi nhang hay cô nhớ đến ba.

Dương như cô còn nghe được tiếng cười đùa của ba, cô còn thấy thấp thoáng hình ảnh một đứa bé gái đang chạy dưới mái hiên trước nhà, đuổi theo nó là một người đàn ông gầy gầy, da ngăm đen,

Đứa bé bị bắt thì dãy dụa, phá lên cười khanh khách… Hôm đó là đám tang của ba Dương Mẫn.

Một tháng.

Ba cô phát bệnh và mất chỉ vỏn vẹn một tháng.

Sao lại quá nhanh như thế?

Thậm chí cô còn chưa kịp nói với ba lời cuối cùng…

Đến tận lúc này, cô vẫn có cảm giác ba cô đang sống, đang mỉm cười với cô.



Có rất đông người đến viếng, cô ngồi im lặng rất lâu, tất cả mọi việc đều do anh chịu trách nhiệm.

Cô cứ ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ đó, đôi mắt hướng ra ngoài sân.

- Chị dâu!

Một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai cô.

Dương Mẫn hơi giật mình, cô ngẩng đầu nhìn lên và cố nở một nụ cười.

- Chị đừng có cười, trông ghê lắm! Thà chị cứ khóc đi còn hơn! – Triệu Thiên Kỳ thở dài.

- Cảm ơn em.

Dương Mẫn cúi đầu.

Anh lo lắng nhìn cô, một việc như thế này vượt quá sức chịu đựng của cô.

- Chị hơi mệt, nếu anh Minh có hỏi em bảo chị vào phòng nằm nghỉ một lát nhé! – Dương Mẫn vịn tay vào ghế đứng dậy.

Nhìn bóng dáng mảnh mai ấy bước đi đơn độc, lòng anh lại nhói lên.

Màu trời hôm nay thật buồn.

Dương Mẫn đứng tựa lưng vào cửa và trông ra sân sau.

Khoảng sân vắng lặng, không có gì ngoài những chậu cây cảnh và mưa.

Mưa… trời cứ mưa mãi.

Nụ cười hồn nhiên trên môi cô đã bị dòng nước mưa rửa trôi đi mất.

Mặt sân đầy nước, từng giọt mưa rơi xuống khiến mặt nước song sánh, những cảm xúc trong ti cô cũng song sánh, tựa như muốn trào ra. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái tôn trong một buổi chiều u ám

Cô khẽ nhắm mắt lại nghe những âm thanh, tiếng mưa rơi hối hả, tiếng người ta đến viếng ba cô…

Cô ao ước làm sao khi mở mắt ra lại được thấy ba đứng đó, mỉm cười và vẫy tay với cô.

- Ba ơi…

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô, trước mắt cô lại là khung cảnh nhạt nhòa đó.

Lúc này đây, cái cảm giác đau đớn đó như một giọt đầy tràn li, không còn làm chủ được mình, Dương Mẫn òa khóc như một đưá trẻ.

- Ba ơi! Con sai rồi, con nhớ ba lắm, ba bỏ con lại như vậy sao? Hả ba?

Cô gào lên, bàn tay bấu chặt vào cánh cửa gỗ.

Trong cô giờ đây tất cả đã vụt tắt, chỉ còn một tâm hồn nhàu nhĩ đớn đau.

- Để anh đưa em về! – Một vòng tay đem đến cho cô chút hơi ấm.

Anh cứ ôm cô, để cho cô gào khóc.

- Cứ khóc cho đã đi, như thế này mới là em. – Anh hôn lên tóc cô.

Và cứ thế, cô khóc rất lâu, khóc đến khi khản cả giọng, anh kiên nhẫn ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.

- Theo anh, anh đưa em về! Mình về nhà em nhé!

- Chắc bây giờ nhìn em thảm lắm nhỉ? – Cô hỉ mũi vào cái khăn của anh.

- Cũng như vậy thôi, trước giờ em toàn như thế! – Anh xoa xoa đầu cô.

Anh dắt tay cô đi, trước khi đi, anh gọi Triệu Thiên Kỳ lại dặn dò vài việc.

Ngồi trên xe, cô cứ im lặng tựa đầu vào cửa kính, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi đầu.

Cái kiểu gãi đầu ấy là thói quen mỗi khi cô bối rối.

- Em đói quá!

Cô khẽ lên tiếng.

- Thích ăn gì?



- Chuối chiên, chè, chân gà nướng! Suýt nữa thì anh đã phải ngoảnh qua nhìn xem cô có đang đùa không. Hình như cái dạ dày của cô không biết buồn thì phải.

- Dẫn đường cho anh đi. – Anh nói.

Anh lúc nào cũng khô khan như thế nhưng không hiểu sao cô luôn thấy biết ơn và cần anh.

Chiếc xe rẽ vào một bãi đõ xe gần con phố ăn vặt ưa thích của Dương Mẫn.

- Hay chúng mình thi xem ai chạy nhanh hơn!! Mưa to thế này chậm chân là ướt hết!

- Muốn lăn ra ôm nữa à? – Anh cau mày.

Chẳng biết từ đâu anh lôi ra một cây dù.

Dương Mẫn xị mặt, tại sao con người anh lại quá… quá… quá… như thế kia chứ??

- Đi thôi!

Hai người, một chiếc dù, có che thế nào cũng không khỏi ướt.

Hai người nép sát vào nhau cùng bước đi trên con phố.

- Mình đi ăn chuối chiên nè, rồi ăn chân gà nha! Bà bán chè hôm nay không bán, nói xong cô chỉ tay qua đường.

Anh không nhìn theo, chỉ im lặng bước đi.

- Tùy em.

- Nói với anh chán chết đi được! – Dương Mẫn thở dài, cô khoác tay anh, bàn tay cô nắm lấy tay bàn anh.

Anh không nói gì, chỉ khẽ siết chặt lấy tây cô, tay cô lạnh buốt. Con phố dài ướt đãm nước mưa.

Lòng anh chợt cảm thấy bâng khuâng.

Anh nhìn sang cô, ánh mắt cô thật buồn, mí mắt còn sưng đỏ vì khóc.

Anh nhìn con đường trắng xóa, cái lạnh ấy thấm vào tim anh.

Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, đã từng có lúc anh nghĩ cuộc sống như vậy là đủ, anh chỉ còn việc khẳng định mình trên thương trường, để danh lợi cuốn lấy. Anh luon cô độc, không có bất kì một người bạn nào và anh cứ thế mà lao vào làm việc, làm việc bất kể ngày tháng. Anh không nhớ lần cuối cùng đi nghỉ lễ cùng gia đình là khi nào. Ông nội anh, em trai nah là những người thân nhất còn sót lại trên cõi đời này cũng không chịu được cái tính cách khó gần của anh. Ông rất thương anh và cả thằng em anh cũng thế, nhưng anh không biết mình đã đáp lại họ ra sao.

Triệu Thiên Minh sinh ra là để làm việc.

Đã bao giờ anh thấy mưa như thế này chưa?

Phòng kín cửa, nhà cao tầng, chẳng còn nghe tiếng gió gào thét, tiếng cây là xào xạc hay tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà.

Từ ngày cô đột ngột rẽ bước vào đời anh, đời anh đã thay đổi.

Không còn quá ngăn nắp gọn gang, thậm chí có lúc còn thật lôi thôi bừa bộn, cô nấu cơm dở tệ, lau nhà cũng không sạch, cầm tờ tạp chí lên đọc cũng vứt ngay trên ghế salon, điều duy nhất cô mang tới cho anh là hơi ấm.

Vì sao anh luôn về nhà ăn cơm đúng giờ? Anh cũng không hiểu.

Anh cứ cắm cúi ăn, cô cứ huyên thuyên nói, ăn xong cô còn bắt anh rửa bát, anh cũng im lặng rửa.

Khi cô lau nhà cũng bắt anh phụ một tay, đôi khi anh cũng xắn tay áo lên giúp cô.

Và rồi anh chợt hiểu ra, anh làm tất cả những điều đó vì thật tâm anh muốn như thế, anh muốn thoát ra khỏi cái vỏ bọc của chính mình, muốn sống một cuộc sống đầy mày sắc, và cô đã đem đến cho anh những điều anh chưa bao giờ biết.

Cô là người duy nhất trên cõi đời này chịu được tính anh, có lẽ vì cô không hề biết giận, nếu giận cô đã bỏ đi từ lâu rồi.

Có lẽ cô không biết cái đêm cô tổ chức sinh nhật cho anh, anh đã mất ngủ.

Món quà cô tặng, anh cũng cất kĩ không dùng, anh cất thật kĩ, hình như anh chỉ muốn nó là của anh.

Bàn tay bé nhỏ của cô ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.

Đôi mắt linh lợi nhìn những hang cây, những chiếc xe chạy qua.

Anh không biết phải nói gì lúc này, anh biết cô rất buồn nhưng anh không biết phải an ủi ra sao. Anh chỉ biết ở bên cô.

- Lúc nào đó anh muốn đi công viên. – Anh đột nhiên lên tiếng.

Dương Mẫn trố mắt nhìn anh đồng thời đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.

Anh bỗng cảm thấy ngường ngượng, hành đồng tiếp theo là thô bạo hất tay cô ra và đi thật nhanh.

- Ướt em!! – Dương Mẫn cuống quýt la lên vội chạy theo níu tay anh lại. – Đi thì đi! Làm gì ghê thế, người ta giỡn thôi mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »