Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Lên Đôi Môi Em

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một thời gian sau, Dương Mẫn dần quen với nhịp độ của cuộc sống, cô lẳng lặng hòa mình vào nhịp sống, thế nhưng có cái gì đó trong cô chết theo ngày hôm ấy.

Cách đây mấy hôm Johnson có gọi cho Dương Mẫn hí ha hí hửng luyên thuyên một hồi, hết hỏi thăm sức khỏe rồi lại bảo cô đi mua báo đọc, nghe đâu hình cô được đăng trên ấy. Dương Mẫn cũng ậm ừ đáp lại, Johnson lại hỏi cô có hứng thú tham gia nữa không, cô liền từ chối.

- Dạo này cháu… cháu bận lắm chú ạ…

- Oh, tiếc nhỉ,…

Hai người trao đổi thêm một chút rồi tắt máy. Dương Mẫn cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục rửa bát. Một lát sau, Thiên Minh về. Cơm canh đã dọn sẵn, cô luôn dành cho anh một nụ cười để chào đón anh về.

- Hôm nay em nấu cháo gà đó! – Đôi môi cô chúm lại, đôi mắt long lanh vô cùng đáng yêu.

- Ừ, đợi anh thay đồ đã. – Anh mỉm cười hôn lên trán cô.

Đôi mắt cô long lanh hạnh phúc nhìn theo anh.

- Nhanh lên nhá, công người ta làm đấy!

- Ừ.

Anh mỉm cười. Anh rất ít cười, lúc cưới lại vô cùng đẹp trai, Dương Mẫn hai mắt long lanh nhìn anh đầy “thèm khát”.

- Sao em cứ nhìn chòng chọc người ta thế? – Anh khó chịu hỏi.

- Kệ em, đẹp trai người ta mới nhìn chứ!

Nói rồi mặc kệ thái độ tránh né có phần ngượng ngùng của anh, cô xáp tới ôm lấy cánh tay và tựa đầu vào vai anh.

- Anh nè.

- Gì?

- He he, chủ nhật này anh rảnh hông?

- Có gì thì nói nhanh đi. – Anh cau mày.

- Lại nhăn rồi!! – Dương Mẫn dẩu môi. – Em ở nhà chán quá à. Chủ nhật này anh đưa em đi công viên đi!

Anh liếc cô, Dương Mẫn cứ vờ như không thấy.

- He he, đi ăn nào, nguội rồi!

- Đừng có đánh trống lảng nhá! – Anh đột ngột tóm tay cô lại và cười hết sức gian manh.

- Lảng cái gì! Em đói! – Dương Mẫn bĩu môi.

- Cho anh hôn một cái tính sau!

Lời anh nói còn chưa kịp dứt môi, cô đã nhón chân lên ôm cổ anh hôn một cái rõ dài. Thiên Minh hoàn toàn bị bất ngờ.

- Ha ha ha, có mấy khi được hôn người đẹp trai? Mình thật là tốt số! - Dương Mẫn cười hết sức gian ác rồi co giò bỏ chạy.

- …

- Lêu lêu!! Bắt em đi! – Lại còn dám ngoái lại ghẹo anh.

Thiên Minh chỉ mỉm cười, có một chút cảm giác, có mùi kẹo chanh. Cái cô gái ngốc nghếch này…

- Lần sau chết với anh! – Anh lầm bầm rồi nhún vai bỏ đi.

Thấy anh không hưởng ứng gì cả thì Dương Mẫn mất hẳn khí thế, cô liền chạy lại gần níu lấy anh anh.

- Giỡn với anh chán quá à!!

Anh vẫn lạnh lùng, cô cứ tíu tít bắt truyện. Thực lòng anh rất muốn ôm lấy cô và hôn cho vài cái nhưng mà… anh thở dài, thôi thì đợi năm sau, chẳng biết anh phải đợi đến bao giờ…

- Nè, cứ ngồi cười cái gì đó, ăn đi!



Đêm thứ bảy Dương mẫn cứ trằn trọc mãi, thật ra đi chơi công viên chẳng có gì to tát, nhưng quan trọng đay là lần đầu tiên cô được chồng đưa đi.

Sao mà cái từ “chồng” nó to tát thế không biết!

Dương Mẫn vùi mặt vào gối khúc khích cười. Tự nhiên cô cảm thấy hạnh phúc qua, muốn ngồi bật dậy mà hét lên thôi. Công viên vào ngày chủ nhật rất nhộn nhịp, Dương Mẫn mới đó còn làm bộ hờn giận bây giờ cứ kéo tay anh vừa nói vừa cười tíu ta tíu tít.

Anh vốn không thích chốn đông người, phải là người quan trọng đến mức nào thì Triêu Thiên Minh kiêu ngạo mới thèm hạ cố mà dẫn đi chơi.

- Lại đây coi con hươu cao cổ nè anh!! – Dương Mẫn gọi thật to khiến anh hơi ngường ngượng. – Trời ơi, lấy lá mang lại đây nhanh lên!! Nó sắp ăn tay em luôn rồi nè!!

- Nói nhỏ thôi! – Anh cầm cành cây tới.

Không biết từ đầu hai cô gái trẻ chạy lại cầm theo cái máy ảnh.

- Anh có phải là… Triệu Thiên Minh không? – Một cô hồi hộp hỏi.

- Phải. – Anh còn chưa kịp nói thì Dương Mẫn đã láu táu chen vào. – Muốn chụp ảnh chung phải hông? Anh ơi, chụp với họ một tấm đi!!

Không biết có phải là cái duyên không, lần trước thì Thiên Kỳ, bây giờ lại là Thiên Minh, nhưng Triệu Thiên Minh đâu có phải là Triệu Thiên Kỳ.

- Xin lỗi! – Anh lịch sự lên tiếng rồi kéo tay Dương Mẫn đi.

- Chúng em là sinh viên kinh tê, thực sự rất ngưỡng mộ anh…

- Chụp với họ đi!! – Dương Mẫn cười tít mắt.

Nói rồi cô quay lại nháy mắt với hai cô gái.

- Hai bạn cho mình chụp với nha!

- Ờ, được được… - Hai cô gái kia hiểu ý liền gật đầu lia lịa.

Thật ra hầu như những sinh viên học kinh tế, quản trị bây giờ đều rất ái mộ Triệu Thiên Minh, thậm chí nhiều người còn thần tượng anh hơn cả ngôi sao màn ảnh. Anh là hình mẫu của sự hoàn hảo, đẹp trai, tài giỏi, bản lĩnh.



- Bạn là…

- Là vợ anh ấy nè!

Hai cô gái kia lập tức dồn ánh mắt ngưỡng mộ lên Dương Mẫn, oa, chắc là cô gái này cũng tài giỏi lắm.

Thiên Minh cau mày nhưng không nói gì. Dương Mẫn hăng hái kéo tay anh lại, vậy là hai vợ chồng đứng giữa, hai cô gái đứng hai bên và nhờ một người tản bộ chụp hộ.

Chụp hình xong anh lập tức kéo tay cô đi, hai cô gái kia sung sướиɠ cười toe toét to nhỏ gì đó mới nhau, hình như là vui lắm.

- Lần sau đừng có tự tiền đồng ý như thế! – Anh cau mày không vui.

- Ơ hay, người ta xin chụp hình có một tấm…

- Anh không thích! – Anh nóng nảy cắt ngang.

Dương Mẫn bật cười ôm lấy tay anh.

- Ông già!

- Này thì già! – Anh bất ngờ ôm chặt lấy cô rồi thơm nhẹ lên má.

Dương Mẫn đỏ mặt nhưng lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ban đầu hai người cùng nhau đi dạo loang quanh thăm các chuồng thú, vào nhà gương, sau đó Dương Mẫn nổi hứng kéo anh đi chụp ảnh, anh năm lần bảy lượt từ chồi nhưng vẫn bị cô lôi kéo o ép cho bằng được.

- Ha ha, sao mà anh cứ nhăn nhăn, trông như ông già ấy.

Cất ảnh vào túi, anh cùng cô qua khu trò chơi, anh cứ tầm lặng còn cô thì hăng hái vui tươi.

Chơi mệt thở hết ra hơi cô lại kéo tay anh ra bãi có lớn nằm nghỉ.

Bãi cỏ này thực chất là một sân bóng mini nhưng khách vào công viên cứ ung dung chiếm dụng, thậm chí có nhiều gia đình còn bày cả picnic ra.

Anh ngồi xuồng còn cô thì nằm gối đầu lên đùi anh ngắm trời ngắm mây.

- Anh nè!

- Gì?

- Anh mặc áo pull như thế này đẹp gấp mấy trăm lần mặc vest đấy!

Anh đưa tay cốc vào trán cô.

- Lắm chuyện quá!

Đám cỏ mềm mát rượi dưới lưng khiến cơn mệt mỏi dần tan từng chút một.

- Chiếu nay anh có đi làm không? – Cô lại ngước mắt nhìn anh.

- Có. – Anh nói đồng thởi đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán cô.

- Anh đẹp trai lắm! – Dương Mẫn cười tít.

- Thật à?

- Ừ, đẹp khủng khϊếp luôn! – Dương Mẫn trợn mắt chúm môi miêu tả. – Nhưng mà chảnh cực!

- Ha ha, khen một câu rồi nói đểu một câu, học ở đâu cái trò ấy thế?

- Hứ, anh hỏi 100 người từng nói chuyện với anh, em dám cá 100 người đều nói anh chảnh, vừa chảnh vừa hay nhăn, lại còn ưa bắt nạt người ta nữa, xấu tính lắm! – Dương Mẫn “hồn nhiên” kể tội anh.

- …

Anh cười, xoa xoa đầu cô, cảm giác lúc này trong anh chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “hạnh phúc”. Nhìn đôi mắt trong veo, gương mặt ngây thơ cùng vẻ gian xảo muốn “dìm hàng” của cô anh chợt thấy rất ngọt ngào.

- À, mà em hỏi cái này anh đừng cáu nha! – Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh.

- Ừ.

- Sao… sao em chưa bao giờ nghe về ba mẹ anh thế?

- À…

Biết nói làm sao đây nhỉ, gương mặt anh thoáng nét lưỡng lự.

- Ba anh mất khi anh sau tuổi, còn mẹ anh… lúc ấy anh không nhớ nữa. – Giọng anh vẫn đều đều nhưng trái tim cô như bị ai đó bóp chặt.

- Em xin lỗi…

- Lỗi phải gì! – Anh bật cười.

- Thế còn Kỳ…

- Nó lúc đó mới ba tuổi, anh và nó tới sống cùng ông.

- Ồ. – Dương Mẫn gật gù.

- Thôi, để anh đưa em sang thăm ông nội rồi mình về.

- Ừ.

Cô ngồi dậy phủi phủi đất cát trên quần áo rồi nhẹ nhàng ôm cổ anh thơm một cái. Chiếc xe vòng vèo chạy trên con đường dẫn lên ngôi biệt thự trên đời. Đi qua cánh cổng hai vệ sĩ mặc áo đen lập tức cúi chào.

- Em xuống xe đi bộ lên một đoạn sẽ có người dẫn em đi gặp ông nội. – Anh chỉ ngón tay theo một lỗi rẽ khác.

- Dạ.

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi xuống xe. Không khí ở đây rất trong lành, cô tung tăng bước đi, đôi khi nghịch ngợm lại co chân đá một chiếc lá bên đường.

- Thiếu phu nhân.

Tiếng gọi của người quản gia già khiến Dương Mẫn giật mình.

- Sao thiếu phu nhân tới đây mà không báo trước…



- Ôi, bác đừng một câu thiếu phu nhân hai câu thiếu phu nhân nữa! – Nghe một người gia đáng tuổi cha mình cứ cung kính gọi như thế Dương Mẫn không thích chút nào.

Người quản gia dẫn cô đi men theo con đường nhỏ hai bên trồng đầy cây tường vi.

- Anh Minh bảo lát nữa sẽ lên sau bác ạ.

Dương Mẫn mỉm cười nói. Suốt đường đi, cô cứ tíu tít hỏi han về Triệu chủ tịch và tỏ ra áy náy khi lâu lắm không đến thăm ông.

- Chủ tịch vẫn khỏe thưa thiếu phu nhân.

Ngôi biệt thự thấp thoáng hiện ra sau những tán cây ken kín với nhau. Từ xa, cô đã thấy bóng dáng cao lớn của anh.

- Anh ăn gian nhé, đi đường tắt lên đây mà không cho em đi cùng.

Dương Mẫn từ xa đã gọi với tới, nghe tiếng cô anh quay lại thì thất cô đang chạy về phía mình.

- Nói bé thôi.

Anh cau mày nhắc.

- Nhà ông nội không hiểu sao lại xây tít trên đây, đi mỏi chân chết đi được.

Cô phụng phịu níu lấy tay anh.

- Cho đáng đời em, lười vận động quá, mới đi có mấy bước đã kêu ầm cả lên.

Anh nghiêm mặt nhìn cô. Thấy nhõng nhẽo không ăn thua, cô liền cười nịnh ôm lấy tay anh.

- Thiếu gia.

Người quan gia tủm tỉm bước đến cúi chào anh rất cung kính. Đứng từ xa nhìn tới ông cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ đại thiếu gia có ngày lại như thế, Triệu Thiên Minh lớn lên ở đây, một tay ông lo lắng, tính khí anh ra sao ông là người rõ hơn ai hết.

Thấy người quản gia đi tới, anh cùng gật đầu chào. Người quản gia dắt hai người ra khu vườn phía sau nhà, Triệu chủ tịch đang khom lưng tưới hoa thấy ba người đi tới thì vui mừng đứng lên, ông tuổi đã cao, xương cốt cũng không còn tốt như xưa, Dương Mẫn phải chạy lại đỡ tay ông.

- Ông nội.

Cô mỉm cười. - Hà hà, thiệt là lâu quá.

- Ông mỏi lưng không cháu đấm lưng cho ông nhé.

- Thôi khỏi ngồi xuống đây. Minh, lại đây, sao cứ đứng đó mãi thế.

Vừa nói ông vừa vẫy tay, anh thong thả bước lại chào ông nội một tiếng rồi ngồi xuống.

Triệu chủ tịch hỏi han Dương Mẫn một hồi rồi lại quay sang anh hỏi chuyện, câu chuyện của hai ông cháu dương mẫn nghe mà không hiểu chữ nào, chỉ toàn thấy bàn về công việc.

- Mà cháu dâu đã sao mãi chả có tin tức gì thế.

Ông có vẻ sốt ruột khi nhắc tới vẫn đề này, cô nhìn anh, hai má đỏ lựng.

- Chúng cháu hiện tại thì… chưa cảm thấy thích hợp ạ.

Anh nhún vai.

- Thế theo hai đứa bao lâu mới là thích hợp?

Triệu chủ tịch có vẻ tức giận.

- Ông đã gần đất xa trời mà hai đứa vẫn để ông đợi là đợi đến bao giờ ?

Thấy ông có vẻ tức giận, hai người đành phải xuống nước.

- Thôi được rồi, cuối năm nay, chúng cháu hứa đấy.

Anh thở dài thườn thượt.

- Nhưng mà…

Dương Mẫn ú ớ phản đối. Cô bức xúc nhìn anh, là anh sinh con hay em sinh con mà đồng ý nhanh thế. Anh nhìn cô tủm tỉm cười.

- Nghĩa vụ vợ chồng, e hèm, không sớm thì muộn cũng phải có thôi, chi bằng…

Anh liền thủ thỉ vào tai cô.

- Không, em không sinh con đâu.

Dương Mẫn vẫn bướng bỉnh không chịu.

- Ông nội già rồi, EM MÀ CÃI LỜI ÔNG TỨC LẠI SINH BỆNH RA ĐẤY.

Bí quá, anh liền tung chiêu cuối ra.

- Ông mà có chuyện gì…

- Thôi được rồi. – Cô ỉu xìu như cọng bún. – Vì ông đấy nhé, không phải vì anh đâu. Mà em nói trước…

- Thôi được rồi, em đừng có lo.

Anh cười vỗ vỗ lưng cô. Dương Mẫn cứ ấm ức mãi, cuối cùng bỏ đi chỗ khác để hai ông cháu anh ngồi tâm sự.

- Minh này. – Triệu chủ tịch uống một ngụm trà. – Ông nghe nói chi nhánh bên Trung Quốc vướng phải kiện tụng về việc xả nước thải không qua xử lí ra môi trường phải không ?

- Vâng ạ. – Anh bình thản trả lời.

- À… ông nghe nói thằng Kỳ cũng muốn…

- Nó nói gì với ông à ?

- Haiz, dù sao nó cũng là em cháu, là con cháu nhà họ Triệu, dù trước đây nó có ham chơi thật, nhưng sao cháu không cho nó một cơ hội, bên cạnh nó vẫn có Vương Lâm và Bạch Khiết, ông tin họ sẽ không để thằng bé làm gì không nên đâu.

Anh không cãi lời ông nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo sẽ suy nghĩ lại thêm.

Hai người ở lại thêm một chút rồi chào ông nội ra về. Về đến nhà anh lại nhận được điện thoại, anh vội vào thay quần áo lái xe đến tập đoàn, trước khi đi anh không quên ôm cô hôn một cái lên môi. Dương Mẫn tủm tỉm cười, lòng thấy vô cùng ngọt ngào.
« Chương TrướcChương Tiếp »