Chương 37: Trong lòng lại quặn đau từng cơn.

Ở Nam bán cầu, thời tiết bắt đầu ấm dần, có chút hơi hướng của mùa xuân, trong không khí tràn ngập hương thơm tươi mới của cỏ cây đâm chồi nảy lộc.

Có công nhân đến làm việc vài ngày, bóc lớp thảm cũ và lắp đặt hệ thống sưởi điện cho cả ngôi nhà.

Chủ nhà không hề bận tâm đến tiền điện, mở hệ thống sưởi suốt cả ngày, ngôi nhà cũ có tường hai lớp gạch nên cách nhiệt rất tốt, bất kể ngày hay đêm, bên trong đều ấm áp dễ chịu.

Khi Hứa Tri Ý trở về nhà cũ hôm nay, vừa bước đến cổng sân trước thì thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang tiến vào gara, cửa gara từ từ hạ xuống.

Người lái xe không ai khác, chắc chắn là chủ nhà.

Trước khi cửa gara đóng hẳn, qua khe hở cuối cùng, Hứa Tri Ý nhìn thấy có người bước xuống xe.

Khe hở quá nhỏ, cô chỉ thấy được một đoạn cẳng chân cùng đôi bốt leo núi màu nâu nhạt.

Đôi giày dính chút bùn đất và lá cây, không biết đã đi qua nơi nào. Cẳng chân lộ rõ những đường cơ bắp rắn chắc, màu da rám nắng vì đã phơi dưới ánh mặt trời.

Mùa đông vẫn chưa qua, vậy mà mặc như thế ra ngoài cũng không sợ lạnh.

Ban đầu, Hứa Tri Ý nghĩ rằng chủ nhà chắc phải là kiểu người có vẻ ngoài nhã nhặn, trắng nhợt vì ít ra ngoài trời. Không ngờ anh ta lại là người thích vận động ngoài trời.

Hứa Tri Ý bước vào sân và mở cửa chính.

Cửa gara thông với phòng khách vẫn đóng, chưa ai vào. Cô nghe loáng thoáng âm thanh bên trong, có lẽ chủ nhà đang lấy đồ từ cốp xe.

Nhạc Nhiên thì có ở nhà, vì chiều nay không có tiết, anh đang bận rộn trong bếp.

Cả căn phòng ngập tràn mùi thơm của thịt nướng.

Nhạc Nhiên thấy Hứa Tri Ý về, lập tức hỏi: “Cậu có muốn ăn món giò heo nướng giòn kiểu Đức không? Mình vừa mới nướng, nó to quá, mình ăn không hết. Cậu có muốn chia đôi không?”

Trên bàn bếp là hộp đựng giò heo nửa chế biến sẵn.

Giò heo Đức có hai trường phái, miền Bắc là giò hầm, còn miền Nam là giò nướng. Đây là món giò nướng kiểu Bavaria miền Nam, đã được ướp sẵn, chỉ cần cho vào lò nướng là xong.

Ban đầu, Hứa Tri Ý không hy vọng nhiều vào loại thực phẩm nửa chế biến này nên chưa bao giờ mua, không ngờ khi nướng lên lại thơm như vậy.

“Được thôi.” Hứa Tri Ý hỏi giá rồi chuyển tiền cho Nhạc Nhiên, tò mò hỏi: “Cậu không phải đang định ăn mì gói để tiết kiệm sao?”

Nhạc Nhiên khổ sở đáp: “Ăn mì gói thật đáng sợ, để mai đi. Mai mình sẽ bắt đầu tiết kiệm lại.”

Vừa nói chuyện, Hứa Tri Ý vừa quay đầu liếc nhìn về phía cánh cửa thông từ phòng khách đến gara.

Cửa vẫn đóng kín, không có động tĩnh gì.

Chủ nhà chắc vẫn còn trong gara, anh ta không giống như con chuột lớn hung dữ Jerry, mà giống như một chú chuột nhỏ nhạy cảm, nghe tiếng mèo kêu trong phòng khách nên không dám vào.

Nhạc Nhiên lấy ra hai chiếc đĩa, mở một lọ dưa chua kiểu Đức, rồi dùng đũa gắp một ít bỏ vào bát.

Món dưa chua này khác với dưa muối Đông Bắc, được làm từ bắp cải, nhưng hương vị lại rất giống, chua nhẹ và thơm phức.

“Giò heo kiểu Đức nhất định phải ăn kèm với dưa chua kiểu Đức,” Nhạc Nhiên cười tươi nói, “Schweinshaxen ăn kèm Sauerkraut, đó là hai từ tiếng Đức duy nhất mà mình biết.”

Hai từ tiếng Đức lạ lẫm bỗng làm trái tim Hứa Tri Ý nhói lên.

Một cơn đau âm ỉ.

Giống như một vết thương đã từ lâu, tưởng chừng đã lành, nhưng khi vô tình chạm phải, cơn đau lại bất ngờ ùa về, nhè nhẹ lan tỏa, khiến hốc mắt cô cay cay.

Nhạc Nhiên thuận miệng hỏi: “Hứa Tri Ý, cậu biết tiếng Đức à?”

Hứa Tri Ý gật đầu, “Mình biết một từ. ‘Scheisse.’”

Nhạc Nhiên không hiểu, “Có nghĩa là gì?”

“Shit.”

Nhạc Nhiên bật cười không nhịn được: “Quả nhiên, từ đầu tiên mà ai học ngoại ngữ cũng nhớ đều là mấy câu chửi.”

Hứa Tri Ý cười, nhưng trong lòng lại quặn đau từng cơn.