Chương 40: Đột nhiên, điện thoại của Nhạc Nhiên reo lên.

Sau đó, cô lặng lẽ đi tới cửa phòng chủ nhà, kẹp tờ giấy lá cây vào khe cửa.

Nếu đây là trong một bộ phim kinh dị, thì hành động này đúng là tự tìm đường chết.

Hứa Tri Ý thậm chí có thể tưởng tượng ra diễn tiến tiếp theo: Kẻ gϊếŧ người biết nữ chính đã phát hiện hắn từng đi qua khu rừng nào đó, hoặc có khi lá cây dính máu, rồi nửa đêm hắn lẻn vào phòng cô, chuẩn bị "răng rắc" một cái, diệt khẩu nữ chính.

Cô trở về phòng, chưa được bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ, tờ giấy bị đẩy ngược trở lại.

Kẹp bên trong là một tờ tiền mặt hai mươi đô.

Như một lời nhắc nhở rõ ràng, phạt 20 đô vì để rác bừa bãi, đây là cách chủ nhà thiết lập quy tắc.

Hứa Tri Ý cầm tiền lên.

Tìm đường chết thì tìm đường chết, nhưng kiếm tiền thì không thể trì hoãn được.

Cô vẫn đang ung dung bước trên con đường làm giàu rộng mở.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, lần này không phải là chủ nhà, mà là Nhạc Nhiên.

“Hứa Tri Ý, mở cửa nào.”

Nhạc Nhiên tay bưng một cái mâm, trên đó có nửa cái giò heo còn lại, đứng ngay cửa.

“Ăn một mình không vui, chúng ta ăn chung đi.”

Chủ nhà vừa từ bên ngoài về, chắc chắn sẽ phải vào nhà vệ sinh, ít nhất cũng rửa tay, mà cửa phòng Hứa Tri Ý đang mở, hắn không tiện ra ngoài.

Hứa Tri Ý kéo Nhạc Nhiên vào phòng, “Được thôi, vào đi.”

Chủ nhà đã biết cô thường để hé cửa, nếu muốn rình cũng không thể, nên lần này Hứa Tri Ý đóng chặt cửa, kéo ghế cho Nhạc Nhiên ngồi, còn cô ngồi trên mép giường.

Nhạc Nhiên vừa ăn giò, vừa nhìn Hứa Tri Ý, tiện miệng hỏi: “Đôi bông tai cậu đeo đẹp thật, từ học kỳ 1 mình đã thấy cậu đeo rồi, của thương hiệu nào mà làm tinh xảo thế?”

Hôm nay, Hứa Tri Ý đeo đôi bông tai hình mèo nhỏ mà Hàn Thương đã tặng.

Cô thành thật trả lời: “Mình cũng không biết thương hiệu, đây là quà của một người bạn tặng nhiều năm trước.”

Đôi bông tai này trông tinh xảo như vậy, chắc chắn không rẻ, nhưng lúc nhận chỉ được gói trong một túi nilon nhỏ, không có nhãn hiệu hay tem mác. Hứa Tri Ý từng nghĩ sẽ mua thêm, nhưng khi chụp hình và tìm kiếm trên mạng, vẫn không tìm ra.

Cô cũng không biết Hàn Thương đã kiếm đôi này từ đâu.

Bên ngoài có tiếng động, chủ nhà cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

Hứa Tri Ý đợi cho đến khi mọi âm thanh bên ngoài hoàn toàn im lặng, nghe thấy tiếng chủ nhà về phòng và đóng cửa, lúc đó mới để Nhạc Nhiên ra về.

Nhạc Nhiên không để ý gì, dọn dẹp xong rồi lên lầu. Nhưng không lâu sau, anh lại xuống dưới, lần này cầm theo một tờ giấy.

Anh đưa tờ giấy cho Hứa Tri Ý xem.

Trên giấy kẹp một cái nắp chai nước.

Trên đó viết một ký hiệu và số tiền: $20.

Nhạc Nhiên kinh ngạc: “Hắn thật sự phạt tiền à?”

Hứa Tri Ý rất quen với việc này, gật đầu: “Đúng vậy, thật sự phạt.”

Cái nắp chai cũng bị coi là "rác rưởi dễ thấy", và bị phạt 20 đô.

Nhạc Nhiên như phát điên.

“Cái nắp này là mình làm rơi ở hành lang trên lầu từ hôm qua, lười không nhặt, thế mà vừa lúc mình ngồi ở phòng cậu một lát, hắn đã leo lên kiểm tra rồi phạt mình? Hứa Tri Ý, cậu nói xem có phải hắn có bệnh không?”

Hứa Tri Ý nói: “Suỵt.”

Không chỉ có bệnh, mà bệnh còn không nhẹ nữa.

Nhạc Nhiên sống một mình trên lầu, dùng chung nhà vệ sinh và hành lang với chủ nhà, lẽ ra chẳng có gì phải phiền nhau, nhưng không hiểu sao chủ nhà cứ thích lên lầu gây rắc rối cho anh.

Chủ nhà vừa phạt Hứa Tri Ý 20 đô, nhưng cuối cùng lại lấy lại từ Nhạc Nhiên.

Đột nhiên, điện thoại của Nhạc Nhiên reo lên.

Nhạc Nhiên nhìn qua, mặt đầy bất mãn, rồi đưa điện thoại cho Hứa Tri Ý xem.