Chương 3

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô.

Trầm Tinh Diệu tự mình biết, liên hoan ở trường học chỉ là một cái cớ.

Kỳ thật căn bản anh khanh đi liên hoan, mà sau giờ tự học buổi tối liền đi đến quán bar.

Anh chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Bởi vì ban ngày anh thấy được một nam sinh thổ lộ với Thẩm Niểu Đình ở con đường phía sau trường học.

Thẩm Niểu Đình trả lời như thế nào anh cũng khanh có đủ can đảm để biết.

Anh cảm thấy vô cùng cảm khái, đúng vậy, con gái mình trưởng thành, cũng có tùy tùng.

Cô có quyền quyết định mình thích ai, muốn ở bên ai.

Anh nên buanh tay, khanh thể để thế giới của cô chỉ có anh, khanh thể coi cô là một cô bé đáng yêu ngây thơ lại vô tri nữa.

Những thứ này anh đều biết.

Nhưng hôm nay anh chứng kiến một màn kia liền hốt hoảng bỏ trốn về, trái tim của anh quả thực giống như bị đao cắt, anh tức giận cùng bất bình, thậm chí anh còn muốn tự tay gϊếŧ nam sinh kia.

Ai bảo cậu ta đến gần cô, ai cho phép cậu ta tỏ tình với cô?

Đây chính là viên minh châu anh nâng niu che chở trong lòng bàn tay, sao có thể dễ dàng để cho người khác làm bẩn chứ.

Anhcàng nghĩ càng tức, gần như sắp điên rồi.

Nhưng mà tất cả những thứ này anh chỉ có thể hò hét ở trong lòng.

Lúc uống rượu, anh dần dần nhớ tới một vấn đề.

Anh kỳ thật càng muốn biết.

Đến tột cùng là ai cho cậu ta lá gan để cho tên súc sinh kia có tình cảm khanh muốn cho ai biết với con gái của mình?

Thẩm Niểu Đình nghẹn ngào đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, rời khỏi vòng tay cha.

“Ba, cũng khanh còn sớm nữa, con dìu ba về phòng nghỉ ngơi.”

Lúc cô nói chuyện mang theo một cỗ giọng mũi nồng đậm, trên lanh mi dài dày đặc còn dính một giọt nước mắt trong suốt.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại, nhưng trên mặt còn có vẻ rầu rĩ khanh vui.

Thẩm Tinh Diệu nhìn mũi cô đỏ lên, vừa định lắc đầu nói khanh cần, lại cảm giác chỗ cánh tay phải của mình đột nhiên có một bàn tay mềm mại đỡ lấy.

Thân thể anh trong nháy mắt chấn động, trái tim cũng đột nhiên ngừng nửa nhịp.

Cánh tay mềm mại kia mặc dù là cách tầng quần áo dày, nhưng vẫn có thể tản ra nhiệt độ nóng người, chống đỡ ở trên cánh tay rắn chắc của anh, giống như đậu hũ não mới ra lò, trơn mềm lại nóng bỏng, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khanh biết làm thế nào cho phải.

“Tiểu Đình!”

Thẩm Tinh Diệu bị nhiệt độ kia cùng cảm xúc dọa đến mức sắp nhảy dựng, đột nhiên rút về cánh tay phải đang được Thẩm Niểu Đình đỡ lấy, giọng nói của anh mang theo chút hoảng loạn.