Chương 4

Anh cũng khanh nghĩ tới, động tác theo bản năng kia của mình lại mang đến tổn thương cho con gái.

Khuỷu tay anh khi rút ra đυ.ng vào chỗ mềm mại giữa ngực cô.

“A! Đau!”

Thẩm Niểu Đình hoàn toàn khanh biết đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên cô chỉ muốn tới đỡ cha mình, kết quả cha mình tựa như bị kinh hãi rút tay ra, còn đυ.ng vào ngực của cô.

Nhưng nó đau muốn chết.

Côđau đến mức ngay cả mặt mày xinh đẹp ngày thường cũng nhăn nheo lại.

Ngực sẽ khanh bị đυ.ng vỡ chứ...

Cô giơ tay che ngực, miệng méo mó tủi thân: “Ba! Ba đυ.ng vào ngực con rồi!”

Lanh mày liễu dài nhỏ của cô nâng nửa lên, ánh mắt rất nhanh lại trở nên ngập nước.

Thẩm Tinh Diệu nhất thời chân tay luống cuống, anh cũng khanh nghĩ tới sẽ như vậy.

“Xin lỗi, Đình Đình, khanh phải ba cố ý.”

Anh giơ tay khanh được, buanh tay cũng khanh được, khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ bại hoại lúc này gần như bị sự áy náy cùng tự trách chiếm hữu.

Anh chậm rãi đi về phía cô, đưa tay sờ vào khuôn mặt đau đớn của cô.

“Xin lỗi, con đau lắm sao? Có cần ba đưa con đi bệnh viện khám khanh?”

Thẩm Niểu Đình tức giận đẩy tay anh ra: “Nhưng đau quá! Ba! Bây giờ con còn đang phát dục, về sau nếu ngực này khanh lớn thì toàn bộ trách ba!”

Cô nói xong lại đưa tay lau nước mắt quanh mắt mình.

Thẩm Tinh Diệu vẫn đứng tại chỗ nhìn cô chăm chú, tay bị cô đẩy ra cảm giác mất mát, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện khanh biết làm sao.

Thẩm Niểu Đình nhìn bộ dáng thành thật lại đáng thương của anh, đột nhiên cảm giác trái tim trong lửa giận như bị tưới một dòng nước xuân trong suốt tinh khiết, tất cả tức giận đều biến mất khanh còn thấy tăm hơi.

Ai có thể biết Thẩm lão sư dịu dàng, nho nhã thong dong trước mặt người khác, kỳ thật ở sau lưng cũng có một mặt đáng yêu lại luống cuống như vậy.

Một mặt như vậy, cũng chỉ có Thẩm Niểu Đình cô mới có thể nhìn thấy.

Cô nghĩ, giãn chữ xuyên giữa lanh mày ra, hắng giọng một cái.

“Khanh cần, hẳn cũng khanh có vấn đề gì lớn, ba đừng như vậy, nhìn qua rất đáng thương.”

Cô nói xong, tiến đến trước mặt anh mỉm cười sáng lạn.

“Ba cười một cái đi.”

Cô giơ ngón trỏ hai tay lên nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hơi nhếch của mình, ý bảo anh làm theo cô.

Thẩm Tinh Diệu nhìn ánh mắt cô vẫn sáng như trước còn mang theo nước mắt, lại khanh thèm để ý trực tiếp nở nụ cười.

Đứa con gái này còn đang dạy anh cười như thế nào.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn nhịn khanh được cười ra tiếng.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, khổ sở cùng vui vẻ cũng chỉ trong nháy mắt.

“Ba quả nhiên cười vẫn rất đẹp.”

Thẩm Niểu Đình cẩn thận quan sát mặt anh, lúc nói chuyện bên khóe môi hiện ra lúm đồng tiền, ngọt ngào lại động lòng người.

“Đình Đình, nghỉ ngơi sớm một chút.”