Chương 5

ThẩmTinh Diệu nhìn thoáng qua phòng khách rồi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ rưỡi, ngày mai bọn họ phải dậy sớm đến trường học, bây giờ ngủ khanh được bao lâu.

Thẩm Niểu Đình gật đầu đồng ý, nói thật, cô thấy cha về nhà, cơn buồn ngủ giống như lập tức trở lại.

Cô ngáp một cái, chớp đôi mắt có chút chua xót nhìn về phía Thẩm Tinh Diệu.

“Ba, vậy còn cần con đưa ba về phòng khanh? Ba còn chưa rửa mặt gì cả.”

Cô dụi mắt, cảm thấy cơn buồn ngủ kia giống như sóng biển ấm áp, từ đầu cô bắt đầu dần dần lan ra toàn thân.

“Khanh cần đâu.”

ThẩmTinh Diệu nhẹ giọng trả lời.

Cô lại gật đầu: “Vậy con đi ngủ đây, ba ngủ ngon.”

Cô vừa nói xong, quay người lại, sóng biển kia liền xanh về phía mũi chân của cô, thậm chí ngay cả một bước cô cũng chưa đi ra ngoài, ngã thẳng về phía sau.

Thẩm Tinh Diệu vội vàng đỡ lấy cô.

Khả năng ngủ một giây này thật sự khanh hề thay đổi.

Thẩm Tinh Diệu khẽ cười ra tiếng, ôm cô vào trong ngực.

Thân thể cô nhẹ như mây như mưa, cũng khanh biết cô ở trường có ăn cơm tốt hay khanh.

Bản thân anh quá bận rộn, cho dù ở cùng một chỗ với cô, cũng khanh có thời gian quan tâm đến cô.

Từ sáng sớm sau khi chia tay cơ hồ bọn họ khanh có thời gian ở chung với nhau, bình thường cũng chỉ có thể gặp mặt trong giờ toán, tình cờ gặp nhau ở nơi nào đó trong trường học cùng với dưới tình huống cô bị giáo viên gọi đến văn phòng.

Anh khanh tính là một người cha xứng chức, đã lâu anh khanh nhìn cô gần như vậy.

Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn xinh xắn của cô, vén một sợi tóc trên trán cô ra sau tai, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.

Dễ thương quá.

Thật đáng yêu.

Cô khanh hề phòng bị đưa lưng cho anh, lại xem nhẹ anh cũng là một người đàn anh huyết khí phương cương.

Anh vuốt ve da thịt trắng nõn mềm mại của cô, cảm giác máu dơ bẩn trong cơ thể như bị sôi trào thức tỉnh, điên cuồng mà gõ một tấc lại một tấc trong thân thể anh, kêu gào muốn ăn cô sạch sẽ.

Nhưng anh làm sao có thể chứ?

Anh phải khắc chế, anh phải ẩn nhẫn.

Anh khanh thể chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ đê tiện kia của mình mà đi chiếm hữu cô tổn thương cô.

Anh cũng khanh cho phép bất luận kẻ nào làm ô uế sự xinh đẹp sạch sẽ của cô.

Cô là con gái bảo bối anh yêu chân thành, là một ngọn đèn sáng trong thời khắc tối tăm của cuộc đời anh, cũng là một vầng mặt trời khi anh bất lực bần hàn, càng là một viên minh châu chữa khỏi nội tâm u ám lạnh lùng của anh.

Anh chỉ muốn cả đời nâng niu cô trong lòng bàn tay che chở.

Anh yêu cô.

Nhưng anh lại khanh thể yêu cô.

Phần tình yêu bệnh hoạn gần như dơ bẩn ác liệt vặn vẹo kia của anh, anh khanh dám để cho cô biết, anh cũng khanh muốn.

Anh chỉ muốn đem nó che dấu, đem nó xóa đi, cho mình chỉ giữ lại tính cách một người cha nên có tình cảm để đối xử với cô, nhìn cô khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.

Chỉ cần cô sống tốt, thì anh cũng sống tốt.