Chương 8

Đặc biệt xét đến cách cư xử của anh từ trong tiết toán học ngày hôm qua cùng cách anh về nhà rạng sáng hôm nay với một thân mùi rượu, cô đều cảm thấy ba mình không giống bình thường.

Có phải anh quá mệt mỏi hay không, trong lời nói hành vi luôn mang theo một loại vô lực cùng bi thương nhàn nhạt.

Cô nhìn về phía quầng thâm dưới mắt của anh, quét qua gương mặt trắng nõn hiện ra chút ốm yếu của anh, rồi đột nhiên nắm chặt ngón tay.

Thẩm Tinh Diệu cũng không dự liệu được cô sẽ hỏi một vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“A... Đình Đình, sao con lại hỏi như vậy?”

Anh hướng ánh mắt về phía cô, ngón cái tay trái bất an bấu lên tay lái.

“Chuyện đó... rõ ràng rồi ba ạ. Ba nhìn vành mắt thâm quầng của ba, ba nhìn khuôn mặt già nua không chút huyết sắc này. Ba cẩn thận nghĩ lại mấy ngày nay, nhất là ngày hôm qua có phải ba chưa từng hôn con chào buổi sáng và chúc ngủ ngon chúc theo thường ngày hay không? Trong lời nói của ba luôn yên lặng, ba quan sát xem lúc ba nói chuyện với con có phải lúc nào con cũng chủ động hơn một chút hay không, sau đó thỉnh thoảng ba chỉ phối hợp với con.”

Cô nói một hồi lại cảm thấy trong lòng ủy khuất không chịu được, bĩu môi, nhưng so với chính mình khó chịu, trái tim của cô lại càng nghiêng về đau lòng cho anh.

Có phải anh có tâm sự gì hay không, có phải anh rất mệt mỏi hay không, vì sao anh luôn không muốn nói cho cô biết.

“Ba, có phải ba mệt lắm không? Có phải ba có tâm sự không?”

Mặc dù trong lòng cô giận dữ mắng anh, nhưng trong hiện thực cô vẫn cúi đầu nghiêm túc quan sát mặt anh, mềm nhũn sợ hãi hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Tinh Diệu nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô, con ngươi trầm xuống.

Anh trầm giọng gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói mệt thì có chút, nhưng tâm sự thì không.

Anh đang lừa cô, chính anh biết.

Nhưng anh chỉ có thể làm như vậy, anh không thể nói.

Mà nói đến mệt mỏi, anh cũng biết nguyên nhân chủ yếu nhất cũng không phải bởi vì công việc, mà là bởi vì trái tim vặn vẹo lại bệnh hoạn của mình đang quấy phá.

Thẩm Niểu Đình đem hai tay của mình ôm ở trước ngực, nghiêng đầu híp mắt nhìn kỹ anh.

Sau đó, cô đột nhiên cởi dây an toàn mạnh mẽ nhào vào trước ngực anh.

Thẩm Tinh Diệu hoàn toàn không chú ý tới cô tiến tới lúc nào, chỉ là khi anh chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nanh xinh xắn động lòng người của cô tức giận đến phồng lên liền xuất hiện ở trước mặt của anh.

Rất gần, rất gần.