Chương 9

Khoảng cách giữa bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có một phân, anh có thể nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô hiện ra màu hồng đào, có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại đến từ hơi thở của cô, còn có thể ngửi được hương hoa nhài nhàn nhạt thuộc về cô.

Anh nhìn thấy tay trái của cô đang cầm số di chuyển về phía trước, cuối cùng đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào bên ngoài đùi anh.

Trong lúc nhất thời, anh cảm giác được hô hấp của chính mình hỗn loạn, ánh mắt rõ ràng đang lảng tránh.

“Ba ba!”

Cô bĩu môi gọi anh.

“Ừ.”

Anh nuốt một ngụm nước miếng, bỏ qua tầm mắt bị cô đυ.ng phải, quay đầu về phía trước, không yên lòng đáp lại.

Thẩm Niểu Đình nhìn anh như vậy, mày liễu nhíu lại, sắc mặt thâm trầm không vui.

Cô vội vàng đưa tay phải ra nắm lấy cằm anh, quay mặt anh về phía mình.

“Ba! Ba nhìn xem, chính là ba như bây giờ!”

Cô nói, cắn môi không vui.

“Cái này... như vậy?”

Thẩm Tinh Diệu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, cảm thấy mình gần như sắp điên rồi, nhưng lại không thể không đè nén nội tâm nóng nảy.

“Đúng vậy ba, vì sao ba không dám nhìn con, ba nhất định có tâm sự gì, có phải ba đã làm chuyện gì xấu sau lưng con không?”

Cô nói xong, đáy mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

“Không... Không có, Đình Đình, con buông tay đi.”

Anh ôn nhu trả lời rồi lại mang theo một chút hoảng loạn khϊếp sợ, vội vàng ấn tay của cô xuống.

Thẩm Niểu Đình nhìn anh như vậy, tức giận dựa mạnh vào ghế, miệng phồng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ba nói dối!”

Anh vừa nhìn cô tức giận, trong lòng liền mềm nhũn, vội vàng thử đưa tay nhẹ nhàng trêu chọc vuốt vuốt ve tóc cô một chút, an ủi cô.

“Không có việc gì, Đình Đình, cha thật sự chỉ hơi mệt, áp lực hơi lớn. Không đáng làm con lo lắng.”

Bàn tay ba dày và rộng…

Thẩm Niểu Đình quay đầu lại ngước mắt nhìn lêи đỉиɦ đầu.

“Ư…”

Cô chớp đôi mắt đào xinh đẹp giống y như anh, hơi có chút không vui ưm lên tiếng.

Nhưng trong lòng cô cũng dần dần nhận ra sự nôn nóng của mình, ba nhìn qua thật sự rất mệt mỏi khác thường, cho nên cô luôn nhịn không được lo lắng cho ba.

Nhưng từng bước ép sát hỏi đông hỏi tây như vậy, cô cũng có thể có chút không hiểu chuyện hay không.

Là người đều sẽ có tâm sự và riêng tư của mình.

Ba cô ấy cũng vậy.

Cô ấy biết.

Nhưng cô chính là lo lắng, cô chính là nhịn không được muốn hỏi.

Bởi vì khi đó cô chưa bao giờ hỏi anh, cũng chưa bao giờ hiểu anh. Cho nên khi anh vào phòng chăm sóc đặc biệt cô mới biết thì ra ba vì mình mà vất vả và mệt nhọc như vậy.